Mà anh ta cũng lập tức vào Mộ thị, trở thành trợ lý của Mộ Nhã Triết.
Cho đến nay, trong mắt anh ta chỉ có mình cô ta.
Người đàn ông này sao lại ngốc như vậy?
Mộ Uyển Nhu đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh, mặt trời mọc lên từ hướng đông, nhưng mà trái tim của cô ta vẫn hãm sâu vào trong đêm đen, không thể nào thức tỉnh rồi.
Trái tim thật sự đã chết.
Còn không có chút sức sống.
Mộ Uyển Nhu cúi đầu, nước mắt giống như khô cạn, rốt cuộc không chảy ra một giọt!
Cô ta đột nhiên rút kim truyền dịch trên người ra, xoay người xuống giường.
Giống như không thấy đau, cho dù chạm vào miệng vết thương, máu thấm ra ngoài, chảy dọc theo quần áo xuống đùi, cô ta vẫn giống như bị tê liệt, không phát hiện ra đau đớn trên thân thể!
Mộ Uyển Nhu nghiêng ngả lảo đảo vài bước, thân thể khẽ lung lay, đỡ tường chậm rãi đi vào toilet.
Cô ta đi vào toilet, nhìn vào gương, bộ dạng tiều tụy và chật vật, nhất là đôi mắt, không có màu sắc kỳ ảo của sinh mệnh!
Một cái chớp mắt, trước mắt cô ta vậy mà sinh ra ảo giác.
Trong gương, Ngải Luân đối mặt với cô ta, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, dường như muốn cô ta hãm sâu vào đó.
“Uyển Nhu, đi theo anh, có được không? Chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay, sống những ngày hạnh phúc! Có được hay không?”
Có được hay không?
Có được hay không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041971/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.