Sau khi cô ta biết được mình mất đi Ngải Luân và đứa bé, trái tim giống như bị rạch ra một lỗ hổng chảy máu đầm đìa, rơi vào bóng đêm vô hạn!
“Thực xin lỗi…”
Cô ta nức nở mở miệng.
Lúc này, cô ta thật sự hối hận vì toàn bộ chuyện cô ta đã làm từ tận đáy lòng!
Thực xin lỗi…
Thực xin lỗi…
Trong lòng cô ta mặc niệm trăm ngàn lần, ôm ngực, lệ rơi đầy mặt.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì tranh giành tình cảm, nói xấu Vân Thi Thi là ăn trộm.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì nhất thời tham lam, trộm đi ngọc bội của cô ấy, thay thế thân phận của cô ấy.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì vinh hoa phú quý, tính kế khắp nơi.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì đạt được mục đích, mà không từ thủ đoạn ra tay hạ độc với Mộ Thịnh.
… Cô ta thật sự sai lầm rồi!
Ngàn lần vạn lần không nên đẩy Ngải Luân ra.
Người đàn ông dùng tính mạng để yêu thương, bảo vệ cô ta!
Người đàn ông xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô ta, coi cô ta như bảo bối!
“Hu hu hu hu…”
Mộ Uyển Nhu khàn giọng gào khóc, mất đi cốt nhục, trong nháy mắt mất hết can đảm, giống như tất cả sinh mệnh đều vô cùng ảm đạm.
Thở cũng mệt mỏi như vậy.
Trong lòng Mộ Liên Tước bực bội: “Khóc cái gì mà khóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041970/chuong-1233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.