Một người đàn ông nói xong, còn mở nhà giam bằng sắt ra.
Cửa vừa mới mở ra, chỉ trong một cái chớp mắt tất cả mọi người giơ súng lên, nhắm vào Mộ Dịch Thần, lên đạn, chuẩn bị trạng thái chiến tranh!
Vân Thi Thi cả kinh, nghiêng người che chở cho Mộ Dịch Thần, sợ hãi nói: “Các người… Các người làm gì thằng bé vậy?”
“Cô ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, chúng tôi sẽ không làm gì cậu ta!”
“Các người muốn làm gì?”
Người đàn ông lạnh lùng máy móc nói lần thứ hai: “Đi theo chúng tôi! Bớt nói lời vô ích đi, ngoan ngoãn phục tùng!”
Thân thể Vân Thi Thi hơi run rẩy, lập tức chậm rãi đứng dậy, cảnh giác nhìn bọn họ.
“Nhanh lên, động tác nhanh một chút! Không được kéo dài thời gian!”
Người đàn ông lại gầm lên một tiếng.
Vân Thi Thi hít một hơi khí lạnh, cố gắng áp chế bất an và khẩn trương trong lòng, đi tới chỗ bọn họ.
Mộ Dịch Thần đứng dậy, ôm lấy cô, lạnh lùng quét một vòng.
“Mấy người làm gì thế? Bảo mẹ tôi đi với các người, là muốn làm gì?”
Người đàn ông tức giận nói: “Bớt nói linh tinh đi, không phải chuyện của cậu, cút sang một bên, không được cản trở chúng tôi!”
Mộ Dịch Thần khẩn trương ôm lấy Vân Thi Thi, “Mẹ, đừng đi cùng bọn họ! Cho dù thế nào, con cũng muốn ở cùng mẹ, bảo vệ mẹ!”
“Con yên tâm đi! Mẹ sẽ không sao, con đừng lo lắng!”
“Không!”
Mộ Dịch Thần không tin bọn họ, ôm Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041891/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.