Thời gian dài bị nhốt ở trong không gian kín, tối tăm, ẩm ướt, không thấy ánh sáng, bởi vậy đôi mắt đã lâu không được tiếp xúc với ánh mặt trời, trong lúc này, lại có chút không thích ứng!
Cô mở to mắt, thích ứng một lúc, tầm mắt mới khôi phục rõ ràng.
Nhưng mà tình cảnh trước mắt, làm cô có chút bất ngờ!
Ngắm nhìn bốn phía, cô đang đứng trên một sườn núi, bởi vậy cô có thể nhìn thấy cảnh tượng phía xa.
Cách đó không xa, một loạt xe quân đội dừng lại hấp dẫn lực chú ý của cô, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mộ Nhã Triết đứng trong đám người.
Bên cạnh anh là Vân Thiên Hữu.
Hữu Hữu?
Vân Thi Thi cả kinh, tiềm thức của cô phản ứng muốn gọi tên cậu, nhưng mà miệng bị băng dính che lại, căn bản không phát ra được một chút âm thanh, vì thế thân thể hơi nghiêng về phía trước, chạy về phía bọn họ theo bản năng.
Phía sau, người đàn ông được võ trang đầy đủ đi lên phía trước, kéo bả vai cô, lạnh lùng nói: “Không được lộn xộn! Đứng yên!”
Một giây sau, nòng súng lạnh như băng để ở huyệt thái dương của cô.
Vân Thi Thi ngẩn ra, nhưng mà không dám lộn xộn.
Cô nhìn về phía Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu, đôi mắt đầy nước.
Mộ Nhã Triết nhìn cô, cho cô một ánh mắt kiên định, giống như trấn an cô không một tiếng động!
Hữu Hữu liếc mắt một cái liền thấy Vân Thi Thi đứng trên sườn núi cao, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041892/chuong-1194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.