Dứt lời, anh xoay người, ôm lấy Hữu Hữu, nghênh ngang rời đi!
Mộ Thịnh giống như hết sức, xụi lơ ở trên giường bệnh, vẻ mặt trắng xanh, không còn sức sống.
…
Trên xe.
Hữu Hữu quay đầu qua, nhìn cảnh sắc ngoài đường phố không ngừng đi qua, đột nhiên âm thanh non nớt âm trầm vang lên: “Cha…”
“Nếu con nói chuyện dùng con để trao đổi thì ngậm miệng! Không được nói nữa!”
Hữu Hữu lại nói: “Mẹ bị thương rất nghiêm trọng, con không thể trơ mắt nhìn mẹ tiếp tục chịu khổ được! Con muốn đảm bảo an toàn của mẹ trước, trao đổi với Mộ Liên Tước, không hẳn là không thể!”
Ngã tư đường có đèn đỏ, Mộ Nhã Triết phanh xe lại, xe vững vàng dừng lại.
Anh xoay người, đến gần cậu.
“Hữu Hữu, con đừng đánh giá mình cao quá! Cha thừa nhận, con cực kỳ thông minh, nhưng dù có thông minh, con cũng chỉ là một đứa bé tay trói gà không chặt! Cha không thể để mất mẹ con, giống như vậy, cũng không thể mất đi con và Mộ Dịch Thần!”
“Dạ, con hiểu. Cha lo lắng cho con, sợ con gặp nguy hiểm! Nhưng mà vết thương của mẹ nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ cha thật sự có thể trơ mắt…”
“Không được! Con không được nói nữa!”
Mộ Nhã Triết nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Một người cha cũng không thể để mất đi!”
“Con cũng vậy!”
Hữu Hữu nhíu mày, cảm xúc có chút kích động.
“Cha à, con cũng như cha, một người cũng không thể để mất đi! Cha, mẹ, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041889/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.