Ông ta trầm giọng nói: "Nhã Triết, cháu đã đến rồi!"
Trên mặt Mộ Nhã Triết hiện vẻ nghi ngờ: "Chú tư, sao chú lại ở đây?"
"Chú đến thăm ông nội cháu, ngồi đi!"
Hữu Hữu không khỏi căng thẳng nắm tay Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết ôm sát cậu vào bên người, đi đến bên kia giường, ngồi xuống, ngẩng đầu, ngồi đối mặt Mộ Liên Tước.
Sau đó, là một thời gian yên ắng thật dài.
Sau cùng, vẫn là Mộ Liên Tước lên tiếng trước.
"Ông nội cháu, sức khỏe ngày càng sa sút rồi!"
"Ừ."
Từ đầu đến cuối chân mày Mộ Nhã Triết luôn nhíu chặt, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng.
Mộ Liên Tước nhìn sắc mặt của anh một cái, bỗng nhiên cười: "Sao hả? Nhìn dáng vẻ của cháu, hình như là có tâm sự?"
"Không có!"
"À......"
Mộ Liên Tước lại là cười, trên mặt là nụ cười sâu sắc, ánh mắt lại rơi vào trên gương mặt trắng xanh của Mộ Thịnh.
Ngay sau đó, lại là không khí lặng im.
Giống như đã qua một thế kỷ.
Bỗng nhiên Mộ Liên Tước nói: "Nhã Triết kia, cháu nhìn chú như vậy, hẳn là muốn nói với chú điều gì phải không?"
Hữu Hữu nghe vậy, cảnh giác híp mắt, ngẩng đầu nhìn Mộ Nhã Triết, đã thấy tầm mắt sâu sắc của anh từ đầu đến cuối dán chặt vào người Mộ Liên Tước, giống như một thanh kiếm sắc nhọn.
Trái tim cậu khẽ động, nhạy cảm nhận thấy được một chút biến đổi rất nhỏ trên mặt Mộ Nhã Triết, sau đó, quay đầu, ánh mắt sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041876/chuong-1185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.