Tiếng động tĩnh đột ngột phòng bệnh, khiến Lỵ Toa canh ngoài cửa chú ý.
Cô ta đẩy cửa đi vào, nhìn không khí đối đầu trong phòng bệnh lúc này, cô ta không khỏi híp mắt, tay theo bản năng đặt lên bao súng trên thắt lưng.
Ánh mắt Hữu Hữu đảo qua.
Cô ta lập tức đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt băng lãnh, vẻ mặt bình tĩnh.
Mộ Liên Tước nói: "Ngồi xuống!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết vẫn như trước, ánh mắt rét lạnh.
Mộ Liên Tước ngẩng đầu nhìn anh một cái, giọng nói đột nhiên đóng băng: "Ngồi xuống!"
Vậy là tuyên bố muốn đàm phán với họ rồi!
Mộ Nhã Triết nhếch môi, mặt không chút thay đổi ngồi trở lại. Nhưng mà dù anh cô gắng khống chế mình thế nào, một đôi tay vẫn run rẩy đến lạ lùng như cũ.
Là kẻ này.
Đầu sỏ hại chết mẹ anh.
Anh nguy hiểm nheo mắt lại: "Lúc trước, chuyện mẹ tôi trúng độc, cũng là ông chủ mưu!?"
*Chú thích: chỗ này vạch mặt với nhau nên mình đổi xưng hô của MNT với MLT thành tôi - ông, còn MLT với MNT vẫn là chú cháu (xem như ông này đang châm chọc MNT
"Ha ha." Mộ Liên Tước hừ lạnh một tiếng, trên mặt không lay động nhiều, chỉ là bình tĩnh nghiêng người liếc anh một cái, bỗng dưng, tàn nhẫn hộc ra hai chữ: "Không sai!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết cứng lại trong nháy mắt, lạnh như hầm băng, đóng băng vạn thước.
Nhưng mà, kế tiếp, một câu nói của Mộ Liên Tước, suýt nữa khiến anh phẫn nộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041878/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.