“Còn không mau cởi dây thừng! Thả tao về nhà!” Lục Cảnh Điềm hung hãn, cố gắng hù dọa bọn cậu.
Vân Thiên Hữu nghe vậy chỉ mỉm cười: “Trò chơi còn chưa kết thúc, cớ sao lại thả cô ra chứ?”
Giọng nói chững chạc, lời nói lạnh lẽo, Cảnh Điềm lập tức bị choáng váng.
“Hai tên tiểu quỷ chúng mày làm càn, cẩn thận tao nói cho cha chúng mày.”
“A!”
Vân Thiên Hữu lạnh lùng chế giễu một tiếng, bỗng dưng, ung dung thong thả nói: “Được thôi, cô đi nói đi.”
Lục Cảnh Điềm ngẩn người: “Mày không sợ cha mày đánh nát mông mày?”
Cô ta tất nhiên không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, bởi vậy, càng ngày càng mù mờ.
Hai thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì.
“Tiểu Dịch Thần, cô ta có tâm địa xấu xa không?” Vân Thiên Hữu bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi.
Tiểu Dịch Thần căm hận nói: “Quá buồn nôn thì đúng hơn!”
Ngưng một chút, cậu bổ sung thêm một câu: “Bắt nạt mẹ chúng ta, tội ác tày trời.”
Rốt cuộc cũng dùng đúng một câu thành ngữ.
Nhưng cái này không phải là trọng điểm.
Mà trọng điểm ở đây chính là trong con mắt của Tiểu Dịch Thần chứa đầy sát khí, không hề che đậy.
Lục Cảnh Điềm bị ánh mắt của cậu dọa sợ rồi: “Bọn mày rốt cuộc muốn làm gì hả?”
“Nhờ cô ban tặng mà trên người mẹ tôi tổng cộng có ba mươi hai vết thương, ngày hôm nay, tôi xin trả gấp bội!”
Tiểu Dịch Thần nói xong, tiến lên phía trước, túm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041519/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.