Một chậu nước lạnh giội tới.
Vải đen che mắt cũng được tháo..
Đôi mắt dần dần tỉnh táo.
Căn phòng tối om, gió thổi không lọt, chỉ có một chiếc đèn treo chiếu sáng một cách yếu ớt, cô ta không thể nhìn rõ ràng rốt cuộc bản thân đang ở đâu.
Đèn treo lại thỉnh thoảng lắc lư, làm cho ánh sáng trong phòng lập lòe, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến mấy bộ phim kinh dị trên màn ảnh.
Lục Cảnh Điềm bị dọa đến giật mình, bất thình lình bật dậy. Nhưng mà cô ta hoàn toàn không biết bản thân bị trói, càng cố dùng sức, cảng không đứng vững, chưa chi đã lăn xuống giường.
“A...”
Cô ta đau đớn gào lên một tiếng, Lý Đông Cường lạnh lùng nhìn lướt qua, một cái ánh mắt ra hiệu, đàn em của ông ta lập tức tiến lên, ném cô ta về giường.
“A a a...” Lục Cảnh Điềm kinh ngạc, sửng sốt đến há miệng, nhưng làm sao biết được, miệng lại bị bịt chặt, chỉ có thể kê “A a a”, hệt như dáng vẻ xin tha.
Vân Thiên Hữu cùng tiểu Dịch Thần đi vào trong.
Lý Đông Cường lập tức gọi người lấy ghế sô pha, Vân Thiên Hữu ngồi vào, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đầy hoảng sợ của Lục Cảnh Điềm.
Lục Cảnh Điềm thấy Vân Thiên Hữu và tiểu Dịch Thần, chẳng biết tại sao lại bớt đi sợ hãi.
Con người khi đối diện với những bản thể nhỏ bé, trong lòng rất cảnh giác.
Bản đầu cô ta còn đang nghĩ là ai trói cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041517/chuong-1006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.