“Chú còn biết cái gì nữa?”
Trong mắt Vân Thiên Hữu lộ ra vẻ đề phòng.
Khóe mắt Mộ Nhã Triết lóe lên vẻ tà mị, liếc cậu: “Lẽ nào mấy việc này còn chưa đủ sao?”
“...”
“Buôn lậu thuốc súng, lũng đoạn dầu mỏ! Đấy chính là phạm tội đó. Không nghĩ tới con trai của cha, lại doạ người ta đến thế.” Mộ Nhã Triết vỗ vỗ ngực, làm như bị dọa sợ không bằng.
Vân Thiên Hữu hoàn toàn không nói gì.
Cố ra vẻ bị dọa thì có!
Nhìn xem, dáng vẻ chú ấy hoàn toàn bình tĩnh!
Khinh bỉ!
Người đàn ông này quá phúc hắc.
So với tưởng tượng bên trong của cậu còn phúc hắc hơn.
Mộ Nhã Triết suy nghĩ thật sâu hỏi: “Con nói xem, tuổi còn nhỏ đã đứng đầu thị trường súng đạn rồi, mẹ con mà biết thì có bị dọa sợ mà tắc nghẽn cơ tim không?”
Trên mặt Vân Thiên Hữu nở nụ cười rất khinh miệt: “Dù cho chú có nói ra, mẹ vẫn sẽ tin tưởng tôi, sẽ không bao giờ tin tưởng chú! Dù sao, trong mắt mẹ, tôi là bảo bối đáng yêu nhất ngoan ngoãn nhất!”
“Nếu như cha có chứng cứ thì sao?” Mộ Nhã Triết bỗng dưng hỏi ngược lại.
Vân Thiên Hữu ngẩn người.
“Cái gì?”
“Chứng cứ liên quan đến thân phận của con, mẹ con nhất định sẽ rất kinh ngạc cho mà xem.”
Mộ Nhã Triết, giờ phút này, cười khẩy một cách chói mắt.
Vân Thiên Hữu dồn nén, cảm thấy hiện tại người đàn ông này khó ưa đến tận cùng.
Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040841/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.