Nhà họ Mộ.
Mộ Nhã Triết cất xe vào gara, đi vào phòng khách, Mộ Thịnh cùng Mộ Uyển Nhu đều đang ở đó.
Ông Mộ sầm mặt ngồi trên ghế salon, một bên Mộ Uyển Nhu quỳ gối một bên, cẩn thận mà đấm chân cho ông cụ, khi thì nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhìn thấy Mộ Nhã Triết trở về, ông Mộ sắc mặt xanh mét, hừ lạnh một tiếng: “Rốt cuộc cháu cũng biết đường về nhà sao!”
“Ông.” Mộ Nhã Triết chào hỏi.
Mộ Uyển Nhu nhìn anh, định mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Mộ Thịnh đột nhiên đập một cái thật mạnh xuống mặt bàn, hiển nhiên cơn tức giận không nhỏ.
“Hai ngày này cháu đi những đâu? Có còn biết tới cái nhà này không!?”
“Cháu bận.”
“Bận? Cháu bận cái gì? Bận đi đến giường của người phụ nữ khác ư!” Mộ Thịnh nổi trận lôi đình.
Mộ Uyển Nhu lập tức dịu ngoan mà xoa dịu lửa giận của ông cụ, dịu dàng nói: “Ông à, ông đừng quá tức giận, chỉ hại đến sức khỏe của ông thôi! Anh ấy nhất định là vướng chuyện ở công ty, lúc này mới……”
“Hừ! Nó bận, Uyển Nhu, con luôn luôn suy nghĩ cho nó như thế, nhưng nó có bao giờ nghĩ cho con không?”
Mộ Uyển Nhu sắc mặt cứng đờ, trong mắt đầy vẻ ủy khuất.
Không khí trong phòng khách cực kỳ ngưng trọng.
Mộ Nhã Triết ngồi ở trên sô pha, điềm nhiên mà pha một ly trà, biểu hiện vô cùng tự nhiên, hoàn toàn làm lơ cơn phẫn nộ của ông.
Ông Mộ thấy bộ dạng thản nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040156/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.