Thật là đáng châm chọc!
Ngày trước, Vân Na luôn nhìn cậu bằng bộ mặt lạnh nhạt mà ghét bỏ cùng ánh mắt soi mói, gọi cậu là đồ tiện chủng dơ bẩn.
Thế nhưng lúc này cô ta đang quỳ gối bên người cậu, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Lý Hàn Lâm đứng phía sau cúi người, đem bàn tay cô ta đang bám vào bả vai Vân Thiên Hữu hung hăng gạt ra.
Lý Cầm cũng khóc lóc mà bò cả hai tay chân tới bên Vân Thiên Hữu, dập đầu tới tấp nhận sai, nước mắt tuôn đầy mặt.
“Hữu Hữu, không phải con thật sự muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết chứ! Ít nhất, ít nhất hãy nể tình ông ngoại con, tha cho chúng ta một con đường sống đi! Người này…… Đây là mướn sát nhân giết người, là phạm pháp, là tội ông trời nhất định không tha!”
“Sao? Mướn sát nhân giết người ư……” Vân Thiên Hữu không chút bận tâm mà trầm ngâm, quỷ quyệt cười: “Có ai nghe được?”
Trong phòng chỉ còn lại sự yên lặng chết chóc.
Ai sẽ tin tưởng lời nói của một đứa trẻ mới sáu tuổi?
Một đứa trẻ sáu tuổi thuê sát nhân, quả thực là nói mơ giữa ban ngày!
Câu nói tàn khốc khiến mọi người im lặng đến hít thở không thông, Vân Na dập đầu một cách nặng nề trên mặt đất, khàn khàn nói: “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!”
Cô ta khóc lóc như tan nát cõi lòng, một bên duỗi tay ôm lấy Vân Thiên Hữu.
Vân Thiên Hữu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040154/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.