Trong nháy mắt như vậy, cô ta thật sự cho răng mình sắp chết.
“Ha ha” Cô An An đau đớn cười cười: “Lục Hạo Thành, vậy anh giết tôi đi, bây giờ anh tốt nhất nên giệt tôi, bằng không tôi sẽ làm cho anh hồi hận.”
“Ha ha” Khóe môi Lục Hạo Thành kéo ra một nụ cười châm chọc: “Giết cô, tôi ngại bẩn tay mình, chính cô bản đến mức nào, trong lòng cô rõ nhất.
Cô yên tâm, sẽ có ngày như’ vậy thôi, tôi sẽ làm cho cô so với xuông địa ngục còn thống khổ hơn, cô muôn cái gì, tôi sẽ không để cho cô có được cái đó.”
Lục Hạo Thành lạnh như băng nói xong, xoay người rời đi.
Theo Lục Hạo Thành rời đi, không khí tựa hồ tốt hơn rất nhiều.
Có An An lúc này buông tất cả đề phòng xuống, cả người run rầy, đau đón khóc.
Hu hu hu.
Cô ta chưa bao giờ bắt lực như vậy, người đàn ông của cô ta không yêu cô ta, gia đình cô ta cũng dân xa lánh cô ta, cô ta dường như chỉ còn lại một người.
“Cố tổng giám đốc, cô làm sao vậy?”
Cô An An vừa nghe có người, lập tức ngừng khóc, cô ta đứng dậy, nhìn là Hứa Cảnh Hòa, cô ta có chút ngượng ngùng cười cười, “Là Hứa quản lý à, xin lôi, tôi không sao. “
Hứa Cảnh Hòa vẻ mặt quan tâm nhìn cô ta, nhìn nhan sắc động lòng người của cô ta, đáy mắt hắn hiện lền một tia thương tiếc.
Hắn rất ga lăng lầy khăn giấy ra giúp cô ta lau nước mắt, vừa lau vừa nói: “cô đẹp như vậy, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393504/chuong-1512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.