Cô Ức Lam, nêu cô muôn người nhà cô sống tốt, hãy yên lặng chết đi, đừng đề Lục Hạo Thành biết.
Cô rất tốt bụng và sẵn sàng trao đổi mạng của mình với mạng của người khác mà. “
Cố An An vô tình nói xong, đứng dậy muôn đi.
“Chờ đã.”
Lam Hân trầm giọng gọi cô ta lại.
Cố An An quay đầu lại, nhìn cô lạnh lùng cười: “Sao vậy?
Nghĩ thông suốt muốn chết sao?”
Ánh mắt lạnh như băng của Lam Hân từng tắc từng tắc nâng lên, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đặc ý mà dữ tọn của cô ta, “Cho nên, bà nội là mục tiêu đầu tiên của cô, phải không?”
Anh mắt Cô An An khẽ lóe lên, cười nói: “cô nghĩ như vậy, cũng được, nhưng trước khi nói, lấy ra chứng cứ rôi nói sau. “
Có An An xoay người rời đi.
Lạm Hân lẳng lặng ngồi tại chỗ, cúi đầu, vẻ mặt thông khô, hai tay nắm chặt cạnh xe lăn.
Bà vẫn còn nằm trong bệnh viện không thức dậy, nhưng kẻ giết người vẫn chưa tìm thấy.
Sau khi Cố An An rời đi Lục Hạo Thành cũng đứng dậy rời đi.
Lục Hạo Thành đuổi theo cửa thang máy trong gara dưới lòng đất, nhìn Có và An muốn đi vào, anh kéo Cố An An lại.
Khi Cố An An không kịp nhìn rõ đối phương là ai, Lục Hạo Thành một cái tát hung hăng quãng lên mặt cô ta.
“A” Cố An An phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lục Hạo Thành lực lớn, bắt ngờ không kịp đề phòng, Cổ An An.frong nháy mắt choáng váng quay đầu.
“Thật dơ”
Lục Hạo Thành vẻ mặt ghê tỏm vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393503/chuong-1511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.