Phượng Diệc Thần lập tức xin lỗi cô, đỏ mặt nói: “Dì à, xin lỗi, không phải cháu cố ý đâu.”
“Dì không sao, nhưng mà cháu quá nhỏ, đừng đụng hỏng người, cha mẹ cháu đâu?” Đường Cửu Cửu nhìn cậu bé trước mắt này vậy mà lại có hơi quen mắt cũng rất thân thiết, cô nhớ đến đứa trẻ mà bản thân đưa cho Phượng Cẩn Niên.
Trong lòng có chút chua xót.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không đưa con của mình đi.
May mà lại sinh ra ba đứa trẻ một lần nữa, cô cảm thấy con của mình cũng đã quay lại, nhưng bác sĩ nói với cô hai bé gái khỏe mạnh, con trai vốn đã sinh non, sợ là không thể nuôi sống, muốn để cậu bé sống sót phải tiêu tiền.
Lần này cô không thể để con của mình lại xảy ra chuyện nữa!
Nhưng lúc đó cô không một xu dính túi, vì muốn con có thể sống thật tốt, cô chỉ có thể đưa con đến trên tay Phượng Cẩn Niên, nhà họ Phượng không thiếu nhất chính là tiền, đó lại là con trai ruột của anh, anh chắc chắn có thể bảo vệ con trai bình an.
“Người nhà cháu ở bên kia, dì à cháu đi trước đây.” Phượng Diệc Thần nói xong đã quay người chạy mất, nhưng trong lòng lại hơi không muốn buông tay, đang xảy ra chuyện gì vậy? Chạy ra một đoạn, Phượng Diệc Thần quay người nhìn về phía Đường Cửu Cửu, Đường Cửu Cửu cũng đang ngây người ở đó nhìn cậu bé, lúc này hai cô nhóc đáng yêu đi vệ sinh xong ra, chạy ra đã ôm lấy chân ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-co-chap-lao-dai-sieu-dinh-nguoi/4338131/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.