Nhất thời tất cả mọi người ồn ào, Đường Vân Vân càng kích động hơn xốc khăn voan trắng trên đầu ra, không dám tin nhìn đứa trẻ sơ sinh được bưu tá ôm trong lòng.
Cả người đứa trẻ đỏ au, gầy nhỏ nhắn, còn nhỏ hơn con mèo, đang khóc đến xé ruột xé gan.
Phượng Cẩn Niên nhìn chằm chằm đứa trẻ sơ sinh mà bưu tá đang ôm trong lòng, từ từ ngước mắt nhìn người bưu tá kia, khoảnh khắc đó, người bưu tá cảm thấy bản thân rất giống bị một con báo săn nhìn.
“Anh nói cái gì! Anh nói lại lần nữa!” Phượng Cẩn Niên nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Người nhà họ Phượng ở một bên đều giật mình nhìn đứa trẻ sơ sinh kia.
“Có… có người bảo tôi đưa… đưa đứa trẻ đến đây, nói là con trai của Phượng Cẩn Niên, ở đây còn có tờ xét nghiệm ADN.” Người bưu tá đều sắp bị dọa đến đái ra quần, sợ ông nội này sẽ ăn thịt mình.
Hoắc Cảnh Mặc cầm lấy tờ giấy xét nghiệm ADN kia mau chóng xem qua một lần: “Thật sự là con trai cậu!”
Phượng Cẩn Niên nghe xong sải bước lớn về phía đứa trẻ sơ sinh, lạnh giọng nói: “Đứa trẻ đưa tôi! Hủy bỏ hôn lễ!”
Đường Vân Vân trực tiếp tức điên lên! …
Bốn năm sau, sân bay thủ đô.
Một tay Đường Cửu Cửu đẩy vali to lớn, một tay khác cầm lấy hai cái dây ngăn đi lạc, đằng sau mông có hai cái đuôi nhỏ xinh xắn đi theo.
Ba mẹ con lập tức trở thành một cảnh đẹp ở sân bay, không vì cái khác, mà bởi vì nhan sắc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-co-chap-lao-dai-sieu-dinh-nguoi/4338130/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.