Chương trước
Chương sau
Nàng sợ trong bóng tối Tư Hải Minh sẽ động thủ với nàng, cũng may là không có. Đến khi trận đấu kết thúc Tư Hải Minh đều ngay ngắn thẳng thắn, ăn đồ ăn vặt cùng nàng thì điều này không tính
Bọn nhỏ buồn ngủ ngáp dài không xem nữa cho nên cuộc đấu chưa đến hồi kết thì cả nhà nàng đều phải về sớm
Dù sao dẫn bọn nhỏ đi để bọn chúng mở mang kiến thức thôi chứ thắng thua thì không quan trọng
Thứ bảy chơi nguyên một ngày, đến ngày thứ hai là chủ nhật buổi sáng Đế Anh Thy chơi cùng bọn nhỏ tại đảo Trân Châu, Tư Hải Minh thì luôn luôn không vắng mặt. Ngồi bên cạnh chăm chú nhìn mấy mẹ con chơi đùa
Từ lần trước Tư Hải Minh tiến vào phòng trang phục ôm nàng về sau anh không lại gần đến nàng
Đế Anh Thy nghĩ đây không giống như tác phong của Tư Hải Minh, chẳng lẽ là ba anh trai của nàng đã uy hiếp sao?
Nhưng Tư Hải Minh là loại người nào mà dễ bị uy hiếp chứ? Anh có sáu đứa bé ở đây nên muốn làm gì đều có thể làm còn tạm được…
Bất kể như thế nào đừng tiến lại gần mình là được
Nhìn sáu đứa trẻ thay phiên nhau cho Một Hào ăn, Đế Anh Thy có chút xuất thần
Ngày mai đến ngày đi học, hôm nay phải đi rồi, nàng muốn đi theo sao?
Ngày đó trước khi rời khỏi Kinh Đô có hứa với sáu đứa nhỏ là Mẹ sẽ cùng ‘trở về’, lúc ấy nàng đã hứa như thế…
Tần Kính Chi đang ngồi ở ghế nằm bên trong nhắm mắt dưỡng thần, kì thật là trong đầu anh chỉ có hình ảnh của Anh Thy. Ngày đó anh mang theo cảm xúc tan nát trở lại vườn nho, nhớ lại câu nói của Anh Thy
Không có Tư Hải Minh cũng sẽ không nghĩ đến anh, nàng ai cũng không lựa chọn
Anh ấy nghĩ đến việc phải làm sao khiến cho Anh Thy từ bỏ suy nghĩ ấy?
Là có cơ hội để nàng thay đổi suy nghĩ à?
Giống như việc có người cũng nói cả đời không muốn kết hôn nhưng cuối cùng vẫn kết hôn, nghĩ rằng cả đời sẽ không sinh con cuối cùng vẫn sinh con
Ai có thể đảm bảo chuyện sau này chứ?
Cho nên, nếu hiện tại anh từ bỏ cả đời này sẽ không có hi vọng…
Âm thanh non nót của con nít truyền từ xa xa tới tai khiến cho Tần Kính Chi sửng sốt một chút. Anh ngồi dậy sau đó nhìn nơi xa xuất hiện bọn nhỏ, đằng sau là Đế Anh Thy, ba người anh trai và cũng có Tư Hải Minh…
Anh liền vội đi ra…
“Chú ơi!” Sáu đứa bé lễ phép gọi
“Các cháu khỏe không” Tần Kính Chi nói “Anh cả, anh hai, anh ba, Anh Thy…” Lúc nhìn sang Tư Hải Minh câu nào cũng không nói. Anh ấy có thể làm như không thấy…
“Chú ơi ở đây thật nhiều nho!” Bảo Vỹ chỉ vào dây leo bên trên là trái nho, kinh ngạc biểu lộ “Đây chính là cây nho à?”
Tần Kính Chi cười “Đúng vậy, nơi này có cả một rừng nho, ăn không bao giờ hết, có thể ăn lúc nào cũng được”
“Rượu đỏ là dùng nho làm sao?” Bảo Nam hỏi
“Đúng rồi, thật là thông minh” Tần Kính Chi khen
Bảo Hân tiến vào dây cây nho bên trong, ở bên trong nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn ra bên ngoài “Ở đây chơi rất thích! Các anh chị tới đây!”
Sáu đứa bé toàn bộ tiến vào bên trong…
“Bác sẽ chơi cùng các cháu!” Đế Bắc Lẫm cũng chui vào
Tần Kính Chi nói “Anh cả anh hai đi đình ngồi nghỉ mát đi! Em đi lấy rượu”
Trừ Đế Bắc Lẫm cùng sáu đứa bé, còn lại toàn bộ đều đi đình nghỉ mát
Tần Kính Chi lấy loại rượu ngon nhất tiếp khách
Loại Đế Anh Thy uống không giống mọi người, không có độ
“Anh Thy dễ say uống cái này đi! Anh làm đảm bảo không có độ nên không say” Tần Kính Chi rót cho nàng. Đế Anh Thy vô ý thức nhớ lại lần trước ra biển uống say rồi cùng Tư Hải Minh tại du thuyền sảy ra sự tình để ánh mắt nàng lại lấp lóe
Rượu Tần Kính Chi rót cho hai anh trai thì ngược lại, tất nhiên cũng rót thêm cho Tư Hải Minh có loại kia khí tràng, không cho anh ấy rót rượu, ngược lại để cho mình có tâm tình bối rối bất an
Khi nhìn đến Tư Hải Minh xuất hiện trạng thái này, Tần Kính Chi trong lòng chính là nặng trĩu
Tại sao lại cho Tư Hải Minh lên đảo Trân Châu? Bọn nhỏ đến là chuyện rất bình thường, nhưng đảo Trân Châu không phải một mực đề phòng Tư Hải Minh sao? Lúc trước anh ấy để cho Tư Hải Minh lên đảo Trân Châu còn bị các anh trai giáo huấn cho một trận…
Khiến cho lòng của anh ấy không khỏi khẩn trương, chẳng lẽ có vấn đề gì…
“Bọn nhỏ đến đây lúc nào?” Tần Kính Chi hỏi
“Khuya ngày hôm trước, chín giờ tối đến. Hôm qua ăn cơm trưa xong ra ngoài chơi một ngày, cũng không biết mệt” Đế Anh Thy cưng chiều cười cười
Tư Hải Minh không tự chủ được nhìn khuôn mặt nhỏ đang cười của Đế Anh Thy
“Bọn nhỏ có sức khỏe như vậy là tốt, người lớn chơi cùng đều không chịu nổi” Tần Kính Chi nói “Vậy hôm nay sẽ về lại Kinh Đô rồi?”
Đế Anh Thy nghĩ đến việc ngày mai đi học nên hôm nay khẳng định sẽ đi…
“Ăn cơm tối xong đi” Tư Hải Minh nói
Hai ngày trôi qua thật là ngắn
Tần Kính Chi nhìn về phía Anh Thy, kiềm không được mà hỏi “Anh Thy cũng đi sao?” Anh ấy hy vọng câu trả lời phủ định từ Anh Thy bởi vì trong lòng Anh Thy hiện tại không nghĩ đấy là con của mình nên đã không cùng Tư Hải Minh ở cùng nhau thì không cần thiết đi như vậy…
Đế Anh Thy bị hỏi đến có chút không được tự nhiên
Nói không đi thì không được với con. Nói đi thì Tư Hải Minh ở bên cạnh nhìn chằm chằm…
“Thy, nếu không muốn đi thì có thể để lần sau” Tư Hải Minh phi thường mà mở lời thay nàng giải vây
Đế Anh Thy có chút nghi ngờ tai mình nghe được, có phải là nghe lầm không?
Anh không phải là muốn thời thời khắc khắc đều đưa nàng về Kinh Đô sao?
Kịp phản ứng lại, có thể đây là chiến lược của Tư Hải Minh, bởi vì anh biết chỉ cần bọn trẻ không buông tay nàng liền không có cách nào. Mà Tư Hải Minh chỉ cần đứng bên cạnh thôi cũng đạt được mục đích của anh rồi!
“Anh thật lòng” Tư Hải Minh dường như nhìn ra nội tâm của Đế Anh Thy
“Bọn trẻ sẽ lôi kéo em không buông, anh giúp được sao?” Đế Anh Thy cố ý làm khó dễ
“Được” Tư Hải Minh đáp ứng, thanh âm lộ ra càng thêm trầm thấp cùng ôn nhu
Đế Anh Thy ánh mắt khẽ run, anh lại còn nói ‘được’? Cái này không giống những gì mà nàng nghĩ…
“Vậy thì để tôi xem cậu sẽ hỗ trợ thế nào” Đế Hạo Thiên nói
Đế Hoàng Minh im lặng không nói, sắc mặt vẫn như vậy mà trầm tĩnh
“Em đi xem bọn nhỏ một chút” Đế Anh Thy đứng dậy đi tìm con
Bọn nhỏ chạy khắp nơi ở vườn nho, chơi vô cùng vui sướng
Bảo Nam tay nhỏ còn ôm hai chùm cho thật lớn “Mẹ ơi nhìn con này!”
Đế Anh Thy cười đi qua “Có ăn sao?”
“Có ạ, rất ngọt!” Bảo Nam nói
“Mẹ ơi, nhìn này, còn sâu!” Bảo Vỹ mở bàn tay nhỏ ra
“…”Đế Anh Thy tê cả da đầu nhưng trên mặt vẫn ôn nhu cười, chỉ là nụ cười có chút nhát gan. Vẫn giống như trước đây rất thích côn trùng à, vẫn là không thay đổi sở thích?
“Mẹ ơi nhìn trên đầu con này!” Bảo Long chạy tới, lôi kéo theo Bảo My
“Là Bác làm…” Bảo My nói
Là dùng dây của cây nho kết thành vòng tròn, mỗi người một cái mà đội, rất là đáng yêu
“Thật là đẹp” Đế Anh Thy vừa nói xong liền có một vòng được đội lên đầu nàng, quay người lại chính là Đế Bắc Lẫm
“Anh Thy cũng có”
Bảo Hân từ phía sau xuất hiện, ôm đôi chân dài của Bác, mắt to lóe sáng “Mẹ ơi mau nhìn con!”
Đế Anh Thy cười vuốt xuôi mũi nhỏ thon của cô bé. Sau đó phát hiện hình như thiếu mất một đứa “Bảo An đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.