Chương trước
Chương sau
Không thấy bóng dáng của Bảo An đâu nhưng mà Đế Anh Thy cũng không lo lắng lắm bởi vì sẽ không có chuyện gì xảy ra trong vườn nho. Đảo Trân Châu vẫn là nơi an toàn. Cứ xem như người lớn không có ở đây đi nhưng có bao nhiêu tầng lớp vệ sĩ nên tuyệt đối sẽ không để các con có bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn
Nàng khẳng định là chui vào chổ nào ăn rồi!
“Mẹ ơi, ở đây!” Bảo An từ dây cây nho chui ra ngoài
Đế Anh Thy nhìn thấy mặt của Bảo An nàng cười mà rung toàn thân, đi lên lau cái miệng nhỏ của cậu bé
“Ây da, sao lại ăn thành bộ dạng này rồi? Con đã ăn bao nhiêu nho rồi nói thật nào?”
“A…rất nhiều!” Bảo An cười híp mắt
“Rất vui sao?” Đế Anh Thy lau cái miệng nhỏ nhưng mà lau vẫn không sạch đành phải dùng nước để rửa
“Dạ, rất vui, ở cùng với Mẹ nên rất vui ạ!”
Đế Anh Thy trong lòng rất xúc động, không phải ăn nho vui mà là đi chơi cùng với Mẹ nên mới vui à…
Cho nên nếu như nàng không cùng đi về Kinh Đô bọn nhỏ sẽ có cảm giác bị bỏ rơi sao? Chỉ cần tưởng tượng như vậy trong lòng Đế Anh Thy liền cảm thấy thật khó chịu
Nàng không phủ nhận, chướng ngại lớn nhất của mình không phải Tư Hải Minh mà là sáu đứa bé
Sinh con ra, nàng tự nuôi bọn trẻ đến hơn hai tuổi, mỗi một ngày là tình thương thấm vào trong máu thịt của nàng
Chỉ cần khôi phục trí nhớ nàng liền vĩnh viễn sẽ bị ràng buộc, không phải đau khổ mà là một loại bất đắc dĩ…
Thế nhưng nếu như có Tư Hải Minh ở đây thì sẽ dễ ứng phó một chút…
Có Tư Hải Minh ‘trợ giúp’ nàng có thể không đi Kinh Đô, trước đó thì đồng ý với bọn nhỏ sẽ đi Kinh Đô cũng đã qua thời gian mong rằng bọn trẻ sẽ quên…
“Mẹ ơi, Mẹ nói cùng chúng con đi Kinh Đô mẹ sẽ giữ lời chứ?” Bảo Vỹ đứng gần đó hỏi
“…” Đế Anh Thy
“Mẹ nhất định phải cùng chúng con trở về! Không là con sẽ giận Mẹ! rất giận Mẹ!” Bảo Nam thần thái bá đạo giống như Tư Hải Minh vậy
Vấn đề này đối với bọn nhỏ thật sự rất quan trọng, toàn bộ sáu đứa trẻ đều vây quanh nàng chờ câu trả lời
Đế Anh Thy vô ý thức đi tìm bóng dáng của Tư Hải Minh, dù sao anh nói sẽ giúp mà giờ người không có ở đây thì hỗ trợ thế nào đây?
Bọn nhỏ cũng không có quên tuần trước ở Kinh Đô nàng đã đồng ý…
Làm sao đây?
Ánh mắt quét qua anh ba nàng đang đứng ở phía sau, trên tay nắm vòng hoa của Bảo Hân để nghiên cứu, so với việc nghiên cứu vật thí nghiệm thì việc này còn nghiêm túc hơn. Giống như không có nghe được bọn nhỏ nói gì chỉ thấy trên khuôn mặt của nàng thần sắc xoắn xuýt
Ôi ôi ôi, đừng hành động giả bộ không biết gì chứ? Em gái cưng của anh hiện tại đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan đó!
“Mẹ ơi sao Mẹ không trả lời?” Bảo Long hỏi
“Mẹ không muốn trở về với chúng con…” Bảo My khóc, không cần thời gian chờ đợi nước mắt liền trào ra ào ào rơi từng giọt xuống như mưa
Những đứa bé khác chuẩn bị cùng rơi vào tâm trạng và hành động như Bảo My
“Không phải không phải! Mẹ không có nói không trở về à!” Đế Anh Thy vội an ủi
“Vậy có nghĩa là về sao?” Bảo Vỹ hỏi
Đế Anh Thy quay đầu ánh mắt ngẩng lên nhìn anh ba của nàng, khó khăn mà gật đầu “…Là trở về…”
“Trở về cùng chúng con sao?” Bảo Hân lại hỏi
“Đúng, cùng trở về…” Đế Anh Thy vốn nghĩ về Kinh Đô chưa hẳn ở cùng một chổ, chỉ cần không ở cùng một chổ liền không thể đi cùng với Tư Hải Minh. Nàng hôm sau đi cũng được rồi?
Thế nhưng mà tại sao bọn nhỏ luôn khiến cho nàng bỏ đi ý định của nàng!!!
“Tốt quá rồi!” Sáu đứa bé reo hò, tiến vào dây cây nho phía dưới, chơi rất là vui vẻ. Đế Anh Thy nhìn xem mà tâm tư rối bời
“Em xem bọn trẻ vui vẻ hơn rất nhiều” Đế Bắc Lẫm nói
Đế Anh Thy đứng người lên, trừng mắt với anh ba của nàng, không nói lời nào
“Anh làm sai gì sao?” Có người nghĩ mình vô tội
“Vừa rồi một câu anh ba cũng không nói”
“Anh không biết nói cái gì…”
“Xem ra các anh rất muốn em đi Kinh Đô rồi?”
“Đi Kinh Đô là sao? Là bởi vì bọn trẻ mà đi, có quan hệ gì với Tư Hải Minh chứ!”
Nói về lý thì đúng là như vậy nhưng mà Đế Anh Thy lại không muốn để Tư Hải Minh nghĩ mình đắc ý!
Còn nói cái gì mà hỗ trợ, hiện tại ngược lại tốt rồi, chính nàng đã dân tới cửa rồi!
Chẳng lẽ Tư Hải Minh đã lường trước được vấn đề này?
Rất có thể à! Tư Hải Minh người này bụng dạ cực sâu, lươn lẹo mà đi đường vòng!
Đế Anh Thy nội tâm bực bội mà không có chổ để xả giận!
Ăn cơm tối, chơi hai tiếng đồng hồ nên không thể không về Kinh Đô
Bọn nhỏ cùng ba người Bác dính nhau không rời khiến cho các anh trong lòng rất khó chịu. Rất muốn đem sáu đứa bé ở lại đây không cho đi!
Nhất là Đế Bắc Lẫm, hốc mắt hồng hồng, hôn tới hôn lui bọn trẻ không rời
“Bác đi cùng chúng cháu được chứ? Ở cùng chúng cháu tại Kinh Đô được chứ ạ?” Bảo Hân đơn thuần hỏi. Khuôn mặt non nớt nhỏ nhắm bị hôn đỏ cả lên
“Thật…” Đế Bắc Lẫm vừa lên tiếng liền bị Đế Hoàng Minh âm thầm cản lại, dọa anh phải nuốt chữ còn lại vào bụng “Chờ Bác làm việc xong sẽ đến Kinh Đô gặp các cháu”
“Được rồi, chúng cháu cùng với Mẹ sẽ chờ Bác tại Kinh Đô!”
“Mẹ?” Đế Hạo Thiên nhíu mày nhìn về phía Tư Hải Minh, thời điểm này cậu nên ra tay rồi đây
Đế Anh Thy cúi đầu, buông thõng ánh mắt chột dạ
Tư Hải Minh không nuốt lời, anh bắt đầu trợ giúp “Có hiểu chuyện không, Mẹ ở đây còn có công việc, còn phải chăm sóc Một Hào, một thời gian ngắn nữa mẹ sẽ lại Kinh Đô”
“Mẹ mới không cần công việc gì!” Bảo Nam đi đến trước mặt Mẹ “Mẹ ơi con có rất nhiều tiền, con sẽ nuôi Mẹ!”
Đế Anh Thy bật cười “Con lấy tiền ở đâu?” Cứ cho là tiền Tư Hải Minh cho đi, điều đó nàng mới không muốn à, nàng thật sự không muốn dùng tiền của Tư Hải Minh
“Tiền mừng tuổi của con!” Bảo Nam nói
“Con cũng có tiền mừng tuổi!”
“Tất cả đều cho Mẹ!”
Sáu đứa bé đều kích động đều muốn đưa tiền mừng tuổi của mình cho Mẹ
Đế Anh Thy tin rằng tiền mừng tuổi của bọn trẻ chắc chắn là không ít. Cũng giống như nàng hằng năm lễ Giáng Sinh các anh trai đều tặng cho nàng mỗi người một thẻ. Cho dù nàng hiện tại có ba thẻ đen không hạn mức mà vẫn không ngừng cho. Nhiều tiền đến độ nàng cũng không biết bây giờ nàng có bao nhiêu tiền
Mặc dù không cần nàng nuôi dưỡng đến năm tuổi nhưng nghe vậy nàng cũng ấm lòng
Bọn trẻ thật hiểu chuyện điều đó khiến nàng càng không an tâm
“Cơ mà Mẹ cũng đã đồng ý đi Kinh Đô với chúng con rồi!” Bảo Long lên tiếng
“Lúc ở vườn nho đã đồng ý!” Bảo Hân nói
Anh cả và anh hai cùng nhìn nhau, Đế Anh Thy rất là chột dạ. Mấu chốt là tại sao Tư Hải Minh còn nhìn xem thái độ của nàng? Diễn kịch đến cỡ này sao? Sao không vào ngành giải trí luôn đi! Tuyệt đối sẽ là vua màn ảnh!
Bọn nhỏ cùng tiến lên trước vây quanh Mẹ, nắm lấy tay, kéo váy…
“Mẹ không thể gạt con!”
“Mẹ muốn cùng đi với chúng con!”
“Nhất định đi cùng!”
“Không có Mẹ con sẽ sống như thế nào…” Bảo My
“Mẹ sẽ cùng đi với chúng con chứ?” Bảo Hân nước mắt bắt đầu rưng rưng
“Đi nhanh đi Mẹ!” Bảo An
“Đi thì đi!” Đế Anh Thy nghĩ nếu nàng không trả lời có khả năng váy của nàng sẽ bị giật xuống mất
Nghe được sự đồng ý của Mẹ, sáu đứa bé lập tức vui cười
Bảo Vỹ càng không quên khoe với các Bác “Bác nghe không ạ? Mẹ muốn cùng chúng con đi Kinh Đô!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.