Chương trước
Chương sau
“Vâng ạ!” Sáu đứa bé chạy ra ngoài cùng với Một Hào
Đế Bắc Lẫm vừa trang trí đồ ăn vừa nói thầm “Anh cả anh hai không phải đang ở đây sao? Tại sao không chăm sóc bọn trẻ?” Làm lòng anh rất khó chịu muốn đi cùng bọn trẻ!
Bởi vì sáu đứa trẻ đang ở đảo Trân Châu nên ba anh trai đều gác lại công việc cố ý chăm sóc nhưng thật ra là do Tư Hải Minh cũng có mặt nên không được mất cảnh giác
Bọn trẻ vừa đi, Tư Hải Minh đến
Đi đến bên cạnh Đào Anh Thy nhìn xem nàng đang nấu canh, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt Đế Anh Thy mà nói “Anh vẫn không quên hương vị đồ ăn mà em đã nấu trước kia”
“Cái gì? Cậu còn sai Anh Thy nấu ăn cho cậu sao? Muốn chết à?” Đế Bắc Lẫm cầm dao phay trên tay như muốn chém người
Đế Anh Thy cũng ngạc nhiên nhớ lại lúc nào mình đã nấu cho Tư Hải Minh ăn chứ? Nàng chỉ là nấu cho bọn nhỏ…
“Em quên rồi? Tại căn hộ” Tư Hải Minh không quan tâm Đế Bắc Lẫm đang phát điên, chỉ tập trung vào khuôn mặt của Anh Thy
Đế Anh Thy nhớ lại, lúc đó chỉ là thuận tiện thôi
Đó cũng gọi là cơm sao?
“Anh Thy, tên ngốc này còn bắt em làm cái gì nữa? Nói hết ra anh tuyệt đối sẽ chém chết hắn!”
“Không có, lúc đó chỉ thuận tiện nấu mì thôi” Không biết cái này có cái gì đáng giá mà nói!
“…nấu mì?” Đế Bắc Lẫm ngu ngơ sau đó tiếp tục phát điên “Nấu mì cũng không được! Không có tay hay sao? Tại sao lại để Anh Thy nấu cho cậu ăn!”
“Cần người phụ sao? Anh cũng có thể” Tư Hải Minh đi đến nơi trang trí đồ ăn mà phụ, chủ động làm người phụ bếp
“Tôi nói cậu có nghe hay không? Ở đây là đảo Trân Châu, tôi có thể khiến cho cậu có nhà mà về không được!”
“Bác ơi!”
“…” Đế Bắc Lẫm quay đầu, nhìn phía dưới đang ôm đùi mình là Bảo Long, cậu bé đang ngước lên nhìn anh, anh vội vàng thu dao lại liền trở mặt ôn nhu mỉm cười “Có việc gì không?”
“Cháu có thể đi phòng phẫu thuật của chú xem một chút được không?”
“Cháu muốn xem?”
“Vâng ạ!”
“Đi, Bác dẫn cháu đi!” Đế Bắc Lẫm liền ôm lấy cậu bé rời đi mà quên luôn sự việc đang ở phòng bếp
“…” Đế Anh Thy. Anh ca như vậy là bỏ mặt mình ở cùng Tư Hải Minh sao? Mấu chốt nàng cũng không nghĩ sẽ đối mặt với Tư Hải Minh! “Anh cứ ra ngoài, không cần anh giúp!”
“Chúng ta sống chung hòa bình với nhau hơi khác so với những gì anh tưởng tượng” Tư Hải Minh nói
Đế Anh Thy cắn răng, có thể nào nàng sẽ hủy giao dịch vì không đấu nổi ý tứ? nên đành phải nói “Anh cũng sẽ không!”
“Em có thể dạy anh”
Đế Anh Thy giận từ trong lòng, trực tiếp ném đồ đang nắm trên tay vào mặt anh
Tư Hải Minh đưa một tay bắt lấy, so với bóng chày thì anh bắt còn chính xác hơn, Đế Anh Thy ném qua là cái thìa
Tư Hải Minh đi lên trước
Đế Anh Thy hơi phòng bị nhìn anh nhưng mà Tư Hải Minh chỉ tiến lên đứng cạnh nồi nước sôi đang ở trước mặt, lấy thìa anh đang bắt được mà khuấy, hỏi “Cho muối vào sao?”
Đế Anh Thy không biết anh làm cái gì. Chẳng lẽ anh biết nấu cơm thật? Ba năm đó anh đã học nấu cơm cho sáu đứa trẻ ăn. Cũng giống như từ đầu nàng cũng như thế khi có sáu đứa trẻ? Cho nên nàng vì vị giác của bữa cơm trưa mà nói “…không có”
Tư Hải Minh đem nửa hộp muối đổ vào nồi nước khiến cho thái dương Đế Anh Thy giật giật, nàng thật sự không nên vì dáng vẻ tự tin khi vào bếp của anh mà tin tưởng anh biết nấu!
Đã đến giờ ăn cơm trưa…
Ba vị Đế gia ăn canh, xém chút đầu lưỡi bị cắn trúng vì QUÁ MẶN!
Nhưng bởi vì cơm trưa chính tay em gái nấu nên không nói câu nào, im lặng không lên tiếng mà uống canh. Sáu đứa bé đôi mắt to nhanh như chớp di chuyển nhìn đồ ăn, câu nào cũng không nói
Đế Anh Thy hớp một miếng canh, biểu lộ một lời cũng không nói hết. Nàng nhìn qua thần sắc Tư Hải Minh đang ngồi đối diện, uống một chén lớn, mặt không đổi sắc
Kỳ lạ Tư Hải Minh cho rất nhiều muối vào sau đó nàng đã cố gắng xử lý nhưng mà vẫn rất là khó nuốt
Nàng hoài nghi khi anh uống hết chén canh, như vậy muốn tăng huyết áp sao!
“Bỏ canh đi” Đế Anh Thy biết những người khác khó nói nên bản thân đành phải lên tiếng bởi vì là ‘Tư Hải Minh làm’. Người lớn thì nàng mặc kệ nhưng nàng không thể để con của nàng ăn đồ mặn như vậy
“Anh Thy tại sao lại muốn bỏ? Không phải canh rất ngon sao?” Đế Bắc Lẫm biểu thị không hiểu
“Anh Thy nấu so với cậu ba nấu còn tốt hơn nhiều” Đế Hạo Thiên nói trái với lương tâm mình
“Vẫn được” Đế Hoàng Minh lên tiếng
“So Minh Uyển đầu bếp làm tốt” tiếp theo là Tư Hải Minh lên tiếng
“Siêu ngon!” Bảo Nam tiếp lời
“Con rất thích ăn đồ Mẹ nấu!” Bảo Vỹ
“Thật…rất ngon…” Bảo My
“Anh cả anh hai anh ba, không được dạy bọn nhỏ nói dối, cái nào ngon? Mặn muốn chết!” Đế Anh Thy nói
Ba người anh trai thần sắc không được tự nhiên
Đế Bắc Lẫm lời nói trong miệng còn yếu ớt nhưng vẫn kiên trì “Anh cảm thấy uống ngon à…”
“Canh mặn sao?” Tư Hải Minh nhìn về phía con “Ba nấu”
“…” Sáu đứa trẻ biểu lộ cảm giác nhẫn nại khi nghe câu trả lời của Ba
“Cài gì? Cậu làm? Ta nói thật là khó ăn!” Đế Bắc Lẫm quay thái độ
“Trên thế giới này không tìm đâu ra món nào khó ăn hơn!” Đế Hạo Thiên chịu đựng lật bàn
Đế Hoàng Minh không nói lời nào, sắc mặt âm trầm
“Anh Thy, còn những món kia là cậu ta làm?” Đế Bắc Lẫm liền nắm tay em gái hỏi “Anh cho bỏ hết”
“…đều là anh ấy làm” Đế Anh Thy một lời khó nói hết “Đều muốn bỏ hết không có ăn”
Biểu lộ cứng đờ từ ba người anh trai, nhất là Đế Hoàng Minh cùng Đế Hạo Thiên ánh mắt cùng nhìn về phía Đế Bắc Lẫm như muốn giết người, bởi vì nếu không phải do Đế Bắc Lẫm rời khỏi phòng bếp thì làm sao có tình huống này xảy ra! Còn cho Tư Hải Minh có cơ hội lại gần Anh Thy!
Đế Bắc Lẫm buồn bực mà cúi đầu ăn cơm, nuốt cơn giận theo cơm vào bụng
Đế Anh Thy chột dạ lại vô tội, nàng muốn làm nhưng Tư Hải Minh cứ đòi làm, cường thế lại bá đạo. Cuối cùng chủ bếp lại là Tư Hải Minh còn nàng là phụ bếp
Nếu không phải nàng ở bên cạnh hướng dẫn thì thức ăn trên bàn hôm nay cũng đều mặn như canh . Xin hãy đọc truyện tại ++ TR UMTRUYEN.ne t ++
Đây chính là bữa ăn chưa từng có, không giống như một bữa ăn!
Ban ngày dẫn bọn trẻ đi chơi tại đảo Trân Châu, đi dạo bờ biển, bọn trẻ mặt áo tắm, thân thể tròn trịa rất đáng yêu
Buổi tối thì dẫn bọn trẻ đi xem cuộc thi đấu bóng rổ, những cầu thủ ra sân, là trận đấu quốc tế bầu khâu khí rất hào hứng
Dẫn sáu đứa trẻ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, Bảo My ngồi trên đùi của Đế Hạo Thiên, Bảo Vỹ thì ngồi trên đùi của Đế Hoàng Minh, Bảo Nam. Ba cậu bé Bảo Long và Bảo An thì ngồi ghế riêng. Mỗi người Bác trên tay đều nắm theo đồ ăn vặt để cho bọn nhỏ ăn
Đế Anh Thy cũng nắm một hộp đồ ăn vặt, đều là đồ ăn mà Đế Bắc Lẫm trước khi ra ngoài làm cho. Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh và cũng không ngon bằng tự mình làm
Tư Hải Minh thì ngồi cạnh Đế Anh Thy, thật sự ba người anh không muốn sắp xếp như vậy nhưng đây là yêu cầu của cháu cưng. Ai còn ý kiến gì? Dù cho có ý kiến thì cũng chỉ để ở trong lòng mà chịu đựng!
Cuộc thi đấu bắt đầu diễn ra, bọn trẻ cùng người lớn đều say sưa theo dõi, mặc dù bọn trẻ xem cũng không hiểu chiến lược cùng phạt bóng là cái gì, nhưng bóng lọt lưới là có biết!
Đế Anh Thy một tay nắm đồ ăn một tay lấy ăn ánh mắt thì say sưa theo dõi trận đấu, bên cạnh có một cánh tay với vào hộp đồ ăn vặt của nàng
Đế Anh Thy không quay mặt nhìn bởi vì không cần nhìn cũng biết đó là Tư Hải Minh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.