Cố Kiều đánh răng rửa mặt xong, trong lúc sang nhà Trình Chu, cô liếc nhìn ra ngoài hành lang một cái. Ba người đang đứng bên ngoài, Tần Dịch, Triệu Hà và Thôi Cửu. Đến thật rồi này!
Cô vội vàng đi đến, mở cửa đi ra.
Tần Dịch cầm chiếc túi giấy trong tay, vừa trông thấy Cố Kiều liền đưa qua cho cô: “Chào buổi sáng.”
Triệu Hà chen lên bên trên, đưa đến một hộp sữa, mỉm cười nói: “Còn ấm này, tớ vừa ôm trong lòng để làm ấm nó đấy.”
Thôi Cửu thì đưa đến chiếc bánh kẹp: “Xếp hàng nửa tiếng mới mua được đó.”
Cố Kiều vô cùng ngạc nhiên, cô biết cuối tuần Triệu Hà và Thôi Cửu chắc chắn sẽ ngủ nướng, vậy mà lại có thể dậy sớm như vậy, không những chẳng cướp đồ của cô, mà còn mang đồ ăn tới cho cô.
Tần Dịch có chút bất lực khi nhìn Triệu Hà và Thôi Cửu “thể hiện”, cậu ấy biết, hai người này đang cố ý chọc tức Trình Chu, nhưng cậu ấy thì hoàn toàn không phải, cậu thực sự nghiêm túc trong việc theo đuổi Cố Kiều.
Cố Kiều ôm một đống đồ ăn sáng trong lòng, ngồi bên bồn hoa nhỏ ngoài cổng, ăn từng món từng món một, Tần Dịch đạp xe tới, lúc này đang dựa người vào chiếc xe nhìn cô ăn sáng.
Triệu Hà và Thôi Cửu ngồi bên trái và bên phải Cố Kiều, mỗi người một câu: “Có ngon không, ăn chậm thôi kẻo nghẹn.”
Diễn xuất vừa vụng về lại vừa khoa trương, khiến những câu nói quan tâm mà Tần Dịch đang định nói với Cố Kiều đã ra đến miệng rồi lại đành phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-qua-mai-khong-giai-duoc-con-khat/1159940/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.