Lộ Nhiễm kéo Cố Kiều nấp sau gốc cây, rồi lặng lẽ đi về phía trước, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ gương mặt của cô gái kia. Mái tóc dài hơi xoăn, đôi mắt to tròn, khóe mắt cong cong, đôi môi không phải kiểu môi anh đào như Cố Kiều mà là dáng môi chữ M rất trong sáng và gợi cảm. Khi cười thật sự xinh đẹp, khóe miệng khẽ cong, ánh hoàng hôn chiếu xuống gương mặt cô ấy, trông rực rỡ như bình minh.
Tần Dịch luôn nói rằng Cố Kiều cười rất đẹp, như ánh nắng mặt trời chiếu lên người cậu, thực sự ấm áp. Nhưng Cố Kiều hiểu, thực ra cô không phải là một người hoàn toàn ngập trong ánh nắng, Trình Chu đối xử tốt với cô, nhưng bất luận có thế nào thì anh cũng không thể thay thế được ba mẹ cô, tận sâu trong con người cô không phải là không có nỗi u ám, chỉ có điều cô giỏi giấu nó đi khi ở trước mặt người khác mà thôi.
Cô gái trước mặt có nụ cười trong sáng, là kiểu thực sự trong sáng, có lẽ cô ấy cũng xuất thân trong một gia đình hạnh phúc như Trình Chu.
Khi Cố Kiều nhìn qua bên đó một lần nữa, dường như mọi thứ xung quanh đã biến thành một khung cảnh và chỉ có anh cùng cô gái ấy trở thành trung tâm của thế giới. Trước đây, cô chưa từng tin vào cái gì gọi là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, nhưng hiện tại cô đã có chút tin tưởng vào điều đó.
Cố Kiều đút hai tay vào túi áo khoác, bên trong túi bị thủng một lỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-qua-mai-khong-giai-duoc-con-khat/1159941/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.