Cố Kiều đang định trả lời tin nhắn của Tần Dịch, Triệu Hà và Thôi Cửu thì điện thoại đột nhiên bị cướp mất. Ngay sau đó, Triệu Hà gọi điện đến, biết Cố Kiều và Trình Chu ở cạnh nhau, trong lòng cậu nảy ra ý định trêu chọc, giọng điệu dịu dàng nói: “Bé Kiều Kiều, sao lại không trả lời tin nhắn của người ta thế?”
Trình Chu hét vào điện thoại một câu: “Biến!” rồi dập máy.
Tiếp đó, Thôi Cửu lại gọi tới.
“Kiều Kiều thân yêu, tớ đợi cậu ở chỗ cũ, không gặp không về nhé, yêu cậu, moa moa.”
Trình Chu lại gầm lên: “Biến ngay!”
Trong điện thoại truyền đến một tràng cười nắc nẻ, là của Triệu Hà và Thôi Cửu, đúng là hai tên mất dạy.
Tần Dịch lấy điện thoại ra xem, cuối cùng vẫn không bấm số gọi cho Cố Kiều. Có thể thấy rằng Triệu Hà và Thôi Cửu đang trêu chọc Trình Chu và Cố Kiều. Nhưng cậu ấy thì khác, cậu đối với Cố Kiều là thật lòng, hoàn toàn không hề có ý đùa cợt. Có điều cậu xuất phát muộn, nên mới để Trình Chu dẫn trước, nhưng cơ hội vẫn đang ở trước mắt, mọi người bình đẳng, chỉ cần cô vẫn độc thân, cậu nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Trình Chu tắt nguồn điện thoại Cố Kiều đi, rồi ném trả lại cho cô. Ánh nắng ấm áp vào hai giờ buổi chiều mùa đông chiếu xuống người cô, bóng cây đổ trên khuôn mặt, anh liếc nhìn cô một cái, đột nhiên đứng dậy, vươn tay về phía cô. Bàn tay anh rất trắng, dưới ánh nắng mặt trời có thể nhìn thấy rõ những mạch máu nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-qua-mai-khong-giai-duoc-con-khat/1159939/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.