Chương trước
Chương sau
“Bác sĩ Tống, em thích anh, anh có thể làm người yêu em không?” “
Đứng đối diện với Tống Minh Dật là thực tập sinh mới đến bệnh viện, là một thiếu niên đẹp mặt mày thanh tú, hoàn toàn là gu của Tống Minh Dật, nhưng từ khi có Lăng Bái Ngôn, tất cả mọi người trong mắt Tống Minh Dật đều trở thành bèo trôi.
“Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi. “
Thiếu niên chợt giật mình, rõ ràng cậu ta đã hỏi bóng hỏi gió không ít người trong bệnh viện, ai cũng nói Tống Minh Dật độc thân, sao lúc này lại tiến triển với vận tốc ánh sáng thành ‘Có người yêu’ rồi.
“Nhưng ai cũng nói rằng anh vẫn chưa có người yêu, là vì em không phải là gu anh cho nên bác sĩ Tống cố tình từ chối em như vậy sao?”
Tống Minh Dật không ngờ người trước mắt lại ngoan cố như thế, “Tôi có người yêu thật rồi, cho nên mới không nhận lời tỏ tình của cậu. “
Tống Minh Dật tốn hết nước miếng cuối cùng cũng đuổi được thực tập sinh đi, lại không ngờ cảnh này lại bị Lăng Bái Ngôn tìm hắn trùng hợp đến bệnh viện thấy được.
Khi Lăng Bái Ngôn nghe Tống Minh Dật nói hắn đã có người yêu, nhất thời trước mắt sinh ra trời đất tối tăm, người này rõ ràng đã có người yêu, nhưng còn dây dưa không dứt với y, hoàn toàn là bắt cá hai tay.
Sau khi Lăng Bái Ngôn trở lại công ty, quyết tâm không bao giờ gặp lại Tống Minh Dật nữa, chỉ coi đoạn tình cảm này là bài học của tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Trong lòng thì chém đinh chặt sắt như vậy, nhưng khi y ngồi xuống chuẩn bị chuyên tâm làm việc, trong đầu đều là khuôn mặt của Tống Minh Dật, làm thế nào cũng không thể gạt đi được.
Trái tim nóng hổi, nước mắt chực tràn ra, Lăng Bái Ngôn nhẹ nhàng chớp mắt, chất lỏng ẩm ướt trượt xuống theo mặt, chảy qua khóe môi, đầu lưỡi không tự chủ được liếm một cái, có vị mằn mặn.
Tình cờ thư ký đi vào đưa giấy tờ nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, luống cuống tay chân rút một tờ khăn giấy đưa cho Lăng Bái Ngôn, “Lăng tổng, anh không sao chứ? “
” Không sao đâu.” Lăng Bái Ngôn nhận khăn giấy, lau nước mắt, “Chỉ là bụi bay vào mắt thôi. “
Thư ký cảm thấy Lăng Bái Ngôn vốn không biết nói dối, nhưng thân là cấp dưới lại không thể trực tiếp vạch trần ông chủ, đành phải đặt giấy tờ lên bàn, “Đây là văn kiện của bộ phận kế hoạch, vừa mới đưa tới, chờ ngài ký xong, em lại vào lấy.”
Lăng Bái Ngôn gật đầu.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Lăng Bái Ngôn nhìn thoáng qua tên trên màn hình, do dự mãi nhưng vẫn nhận, “A lô.”
“Bái Ngôn, đồng nghiệp của tôi vừa mới gửi cho tôi hai vé xem phim, tối nay em có rảnh không?” Giọng nói của Tống Minh Dật nghe có vẻ rất vui.
Lăng Bái ngôn nghĩ ‘Anh không đi tìm người yêu của anh xem phim, tìm tôi làm gì’, nhưng nghĩ lại, thôi tối nay cứ phóng túng lần cuối, sau ngày mai, y và Tống Minh Dật đều không dính dấp gì tới nhau nữa.
“Được, chúng ta trực tiếp gặp nhau tại rạp chiếu phim. “
Tống Minh Dật đến vô cùng sớm, trước khi vào cửa đã mua bỏng ngô và coca cần thiết để xem phim, lúc Lăng Bái Ngôn đến liền thấy Tống Minh Dật một tay ôm bỏng ngô nóng hổi, một tay coca, bộ dáng có hơi buồn cười, đôi môi mỏng mới hơi nhếch lên, liền nhớ tới chuyện đã thấy trước đó, trong nháy mắt ý cười liền biến mất.
“Cuối cùng em cũng đã đến, bộ phim sắp chiếu rồi, chúng ta mau vào đi.”
Tống Minh Dật muốn đưa tay nắm tay Lăng Bái Ngôn, lại phát hiện hai tay đều bị thức ăn chiếm cứ. Đến cửa soát vé, Tống Minh Dật mới nhớ rằng vé xem phim vẫn còn trong túi, nghiêng người ra hiệu cho Lăng Bái Ngôn, “Vé xem phim trong túi anh, em lấy nó đi. “
Chỉ thấy người soát vé liếc nhìn họ một cách mập mờ, sau đó nhẹ nhàng ho một tiếng, “Không sao đâu, các anh vào đi. “
“Cảm ơn anh.”
Chủ đề của bộ phim không phải mới, không có nhiều người xem, là motip cũ rích về một nam và một nữ yêu nhau, rồi lại không được chết tử tế.
Cả bộ phim tràn ngập bầu không khí buồn bã, rạp chiếu phim tối tăm Lăng Bái Ngôn nghe thấy rất nhiều tiếng khóc nức nở, một cặp tình nhân ngồi ở hàng đầu tiên ôm chặt nhau, cô gái tựa vào vai chàng trai, nhìn một cái là biết yêu nhau da diết.
Tâm tư của Lăng Bái Ngôn cũng không ở trong phim, cho nên hình ảnh sinh tử ly thân cảm động của nam nữ chính cũng không làm y xúc động, Tống Minh Dật ngược lại xem rất chăm chú. Nhìn từ bên cạnh, khuôn mặt của Tống Minh Dật có hơi cương nghị, sống mũi cao thẳng, mắt sáng mày kiếm, nhìn thế nào cũng đẹp.
Tống Minh Dật cảm giác được tầm mắt Lăng Bái Ngôn bên cạnh, quay đầu lại, “Có chuyện gì vậy? “
” Không có gì.” Lăng Bái Ngôn ý thức rằng mình đã thất lễ, liền quay đầu
tiếp tục xem phim, để che giấu sự bối rối của mình.
Tống Minh Dật luôn cảm thấy Lăng Bái Ngôn hôm nay có hơi không tập trung, từ lúc vào rạp chiếu phim tựa hồ bầu không khí giữa bọn họ có một loại quái dị không nói nên lời, hắn đặt bỏng ngô và coca xuống đất, vừa định chạm vào tay Lăng Bái Ngôn, lại bị y không dấu vết né tránh, giờ khắc này Tống Minh Dật xác định Lăng Bái Ngôn đang giận.
Cẩn thận ngẫm lại, hôm nay bọn họ vừa mới gặp mặt, Tống Minh Dật thật sự không thể nghĩ ra mình đã chọc Lăng Bái Ngôn giận ở đâu.
Nghĩ đến Lăng Bái Ngôn tức giận, Tống Minh Dật ngay cả hứng thú xem phim cũng không còn, thừa dịp rạp chiếu phim tối đen một mảnh, hắn nắm lấy cổ tay Lăng Bái Ngôn, kéo y lại.
Bởi vì rạp chiếu phim còn có người khác, Lăng Bái Ngôn không dám lớn tiếng, chỉ có thể hạ thấp giọng nói, “Anh làm gì?” “
“Tại sao lại tức giận?” Tống Minh Dật hỏi thẳng.
Trong mắt Lăng Bái Ngôn hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh của ngày thường, không lạnh không nhạt nói, “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có giận. “
“Em vừa trốn tránh tôi.” Tống Minh Dật chắc chắn nói, “Tại sao lại tức giận?”
“Tống Minh Dật, anh đừng kiếm chuyện một cách vô lí như vậy.” Lần này Lăng Bái Ngôn gọi thẳng họ tên đối phương, trong giọng nói có thêm một tia thiếu kiên nhẫn, “Xem phim bình thường không được sao? “
Tống Minh Dật nhìn chằm chằm Lăng Bái Ngôn trong chốc lát, sau đó buông tay ra, đúng lúc Lăng Bái Ngôn thở phào nhẹ nhõm, phát hiện tay người đàn ông vươn ra phía sau, vén áo sơ mi ra luồn vào.
Bởi vì máy lạnh trong rạp chiếu phim bật đầy đủ, lòng bàn tay của Tống Minh Dật rất trắng, tiếp xúc với làn da ấm áp tạo thành sự tương phản rất lớn.
Lăng Bái Ngôn cảm thấy Tống Minh Dật quá đáng, tuy rằng hàng cuối cùng chỉ có hai người bọn họ, nhưng làm như vậy lá gan cũng quá lớn, y trợn to hai mắt nhìn Tống Minh Dật, “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? “
Tống Minh Dật chỉ nhẹ nhàng cười, làm khẩu hình, nói hai chữ “Làm em.”
Lăng Bái Ngôn muốn đứng dậy rời đi, đầu ngón tay hơi lạnh của Tống Minh Dật đã tìm được huyệt khẩu rồi chọc vào, eo gầy gò cứng đơ thẳng tắp, thân thể không tự chủ được xụi lơ xuống.
Ngón tay không to dài thỉnh thoảng co rút có quy luật trong hậu huyệt, chỉ trong chốc lát ruột non bắt đầu tự động tiết ra dịch ruột, làm ướt quần lót của Lăng Bái Ngôn.
Tống Minh Dật quay đầu, đôi môi mỏng lướt dọc theo tai một đường rồi nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ướt át, mười ngón tay của Lăng Bái Ngôn nắm chặt tay vịn, ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà hơi trắng bệch.
“Em có cảm thấy gì không?” Tống Minh Dật cố tình nhếch ngón tay lên, dùng móng tay nhẹ nhàng móc lấy thành ruột mỏng manh, “Bên trong đã rất ướt. “
Lăng Bái Ngôn mím chặt đôi môi mỏng, răng cắn chặt khẽ run lên, phát ra âm thanh lập cập.
Tống Minh Dật rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt, ôm Lăng Bái Ngôn ngồi lên người mình, cũng may ở hàng ghế trước không có người, âm thanh của bộ phim cũng đủ lớn, đủ để che giấu động tác của hai người.
Trong bóng tối, Lăng Bái Ngôn cảm giác Tống Minh Dật cởi quần y ra, tính khí nóng rực đã chuẩn bị sẵn sàng đặt tại huyệt khẩu ẩm ướt, khi y vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, tính khí nóng bỏng đã không chút lưu tình đâm lút cán vào, chỗ ngứa sâu bên trong trong nháy mắt bị lấp đầy.
Tống Minh Dật ôm eo nhỏ của Lăng Bái Ngôn, đâm rút nhẹ nhàng chậm chạp mà không mất lức, rút nông ra sau đó lại đâm sâu vào.
Có lẽ do quan hệ ở nơi công cộng, nên hang động của Lăng Bái Ngôn thắt chặt hơn bình thường.
Lăng Bái Ngôn ngồi trên người Tống Minh Dật hơi nghiêng về phía trước, hai tay vị lưng dựa của ghế trước, cảm giác hơi thở nóng rực của người đàn ông phía sau phả lên sau cổ.
“Em có thích ** nhau trong rạp chiếu phim không? Hôm nay phía sau vô cùng chặt, có phải là muốn để cho người khác xem tôi ** em thế nào không? “
Lời nói dâm loạn của Tống Minh Dật khiến Lăng Bái Ngôn xấu hổ vô cùng, nhưng thân thể nhạy cảm lại càng thêm nhạy cảm, mông cũng uốn éo phối hợp với động tác đâm rút của người đàn ông.
Quy đầu to cứng lần nào cũng đè ngay miệng trực tràng không trật phát nào, đâm sâu vào mị thịt làm to ra, cảm giác tê dại như dòng điện chạy khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Tống Minh Dật muốn nhìn dáng vẻ Lăng Bái Ngôn bị mình ** tới chực khóc, hắn mượn tư thế kết hợp này rồi xoay cơ thể mềm dẻo lại, quần Lăng Bái Ngôn treo trên mắt cá chân rơi xuống đất, hai chân run rẩy vắt ở hai bên đùi nam nhân, đôi mắt đẫm lệ cắn môi cực kỳ xinh đẹp.
Thắt lưng Lăng Bái Ngôn bị Tống Minh Dật nắm lấy ấn mạnh xuống phía dưới một cái, hung khí tráng kiện hung hãn đâm vào, đồng thời hôn lên đôi môi đỏ mọng tiên diễm ướt át, nuốt xuống tiếng rên rỉ đáng xấu hổ.
Khoái cảm run rẩy khiến Lăng Bái Ngôn hai chân căng cứng, tính khí không hề báo trước mà bắn ra, tinh dịch màu trắng sữa rơi xuống áo khoác màu đen của Tống Minh Dật.
Không đợi Lăng Bái Ngôn bình tĩnh lại sau cao trào, Tống Minh Dật lại đâm mạnh vào trong hậu huyệt nóng rực chặt khít, mỗi một cái đều vừa sâu vừa mạnh, Lăng Bái Ngôn bị hôn siết chỉ có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh ừm a.
côn th*t linh hoạt thay đổi góc độ để ** hành lang nóng bỏng, thành trong của Lăng Bái Ngôn ẩm ướt và mềm mại lại không mất đi sự căng mịn, sẽ không vì siết quá chặt mà khiến cho tính khí khó có thể đâm vào, cũng không quá lỏng lẻo dẫn đến mất đi khoái cảm, Tống Minh Dật cảm thấy mình đang ở trong một thiên đường.
Đột nhiên cửa bên bị người mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng vào, thân thể Lăng Bái Ngôn căng thẳng ngay tắp lự, hậu huyệt cũng không tự chủ được mà kịch liệt thắt chặt.
Tống Minh Dật lo người ngoài đi vào sẽ thấy Lăng Bái Ngôn, hắn đưa tay quay mặt Lăng Bái Ngôn vào ngực mình, sau đó liền thấy một cô bé hoạt bát chạy về phía hàng đầu tiên, hoàn toàn không nhìn về phía bọn họ.
Làm những việc như vậy trong rạp chiếu phim lúc nào cũng lo sợ, cũng không có cách nào để duỗi thẳng tay chân, Tống Minh Dật đâm rút khoảng trăm cái trong hang động phía sau, sau đó tinh dịch nóng hổi bắn sâu vào bên trong ruột.
Bởi vì trên người không mang theo khăn giấy hay những thứ khác, nên Tống Minh Dật dứt khoát cuốn quần lót của Lăng Bái Ngôn lại rồi nhét vào hậu huyệt tràn ngập tinh dịch, phòng ngừa đến lúc đó người đến dọn dẹp rạp chiếu phim lại phát hiện ra cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.