“Bác sĩ Tống, em thích anh, anh có thể làm người yêu em không?” “
Đứng đối diện với Tống Minh Dật là thực tập sinh mới đến bệnh viện, là một thiếu niên đẹp mặt mày thanh tú, hoàn toàn là gu của Tống Minh Dật, nhưng từ khi có Lăng Bái Ngôn, tất cả mọi người trong mắt Tống Minh Dật đều trở thành bèo trôi.
“Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi. “
Thiếu niên chợt giật mình, rõ ràng cậu ta đã hỏi bóng hỏi gió không ít người trong bệnh viện, ai cũng nói Tống Minh Dật độc thân, sao lúc này lại tiến triển với vận tốc ánh sáng thành ‘Có người yêu’ rồi.
“Nhưng ai cũng nói rằng anh vẫn chưa có người yêu, là vì em không phải là gu anh cho nên bác sĩ Tống cố tình từ chối em như vậy sao?”
Tống Minh Dật không ngờ người trước mắt lại ngoan cố như thế, “Tôi có người yêu thật rồi, cho nên mới không nhận lời tỏ tình của cậu. “
Tống Minh Dật tốn hết nước miếng cuối cùng cũng đuổi được thực tập sinh đi, lại không ngờ cảnh này lại bị Lăng Bái Ngôn tìm hắn trùng hợp đến bệnh viện thấy được.
Khi Lăng Bái Ngôn nghe Tống Minh Dật nói hắn đã có người yêu, nhất thời trước mắt sinh ra trời đất tối tăm, người này rõ ràng đã có người yêu, nhưng còn dây dưa không dứt với y, hoàn toàn là bắt cá hai tay.
Sau khi Lăng Bái Ngôn trở lại công ty, quyết tâm không bao giờ gặp lại Tống Minh Dật nữa, chỉ coi đoạn tình cảm này là bài học của tuổi trẻ chưa trải sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phat-vao-huyet/1659748/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.