Tống Minh Dật đỡ Lăng Bái Ngôn vô lực đi ra khỏi rạp chiếu phim, vừa đi tới bên cạnh xe, Lăng Bái Ngôn lại đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt hồng nhuận lại thêm chút vẻ tái nhợt.
“Tống Minh Dật, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa. “
Tống Minh Dật cho rằng vì chuyện vừa rồi trong rạp chiếu phim nên Lăng Bái Ngôn không vui, liền thấp giọng xin lỗi, “Còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi sao? Tôi xin lỗi là tôi không đúng, hơn nữa, em cũng rất sướng, đúng không? “
Lời của Tống Minh Dật không chỉ không an ủi Lăng Bái Ngôn, ngược lại lại bị Lăng Bái Ngôn hiểu thành Tống Minh Dật đang ám chỉ y chỉ là một con đĩ không biết xấu hổ, y tức giận đến cả người run rẩy, giơ tay lên cho Tống Minh Dật một cái tát, tiếng vang thanh thúy vang vọng trong bãi đậu xe yên tĩnh.
“Tống Minh Dật, tôi không nghĩ rằng anh lại vô liêm sỉ như vậy. “Lăng Bái Ngôn tức giận đến mức ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy, “Anh thấy làm như vậy rất vui sao? Anh có cảm thấy vui không? “
“Bái Ngôn, tôi… “
“Ngừng.” Lăng Bái Ngôn chặn lời giải thích của Tống Minh Dật, “Tôi không muốn nhìn thấy anh lần nào nữa, anh đi đi, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Thấy thái độ kiên quyết của Lăng Bái Ngôn, trong lòng Tống Minh Dật cũng khó chịu, hắn cảm thấy hôm nay Lăng Bái Ngôn hoàn toàn là có chuẩn bị mà đến, chuyện trong rạp chiếu phim chỉ là cái cớ cho việc chia tay mà thôi.
“Trước kia Lăng tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phat-vao-huyet/1659749/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.