Tống Minh Dật tách hai chân Lăng Bái Ngôn ra, tính khí thô dài đâm thẳng vào sâu bên trong, nơi hai người kết hợp cũng kín không kẽ hở. Chất lỏng từ ruột non trở thành chất bôi trơn tốt nhất, Tống Minh Dật không trở ngại đâm vào trong huyệt hậu huyệt nóng bỏng chặt khít, hẹp chặt chẽ, mị thịt mềm mại như một cái miệng nhỏ hút người, bọc chặt lấy tính khí tráng kiện.
“Bái Ngôn, phía sau em kẹp tôi chặt quá. “
Mồ hôi trên trán từ khuôn mặt cương nghị của Tống Minh Dật trượt xuống, hắn liếm liếm cánh môi khô ráo, hai tay siết chặt eo hẹp của Lăng Bái Ngôn, thừa dịp người dưới thân đang còn hoảng hồn, hung hãn đâm vào, khiến Lăng Bái Ngôn nhịn không được rên rỉ, “Đâm, đâm quá sâu... Không, ah...”
Tống Minh Dật cúi người xuống, đâm hung khí to lớn càng sâu vào, đầu lưỡi liếm nước bọt từ khóe môi chảy xuống của Lăng Bái Ngôn, thắt lưng rắn chắc nắc với tốc độ cao, khi cắm dùng sức quá mức, còn kéo theo một chút tràng thịt đỏ tươi, hậu huyệt bị đâm như bùn xuân không ngừng phát ra tiếng nước phốc phốc.
“Tôi ** em sướng không, hay là bút máy ** em sướng hơn? Hửm?” Tống Minh Dật dường như tức giận, hung ác đâm rút vào hậu huyệt, giống như không ** thủng Lăng Bái Ngôn, thì sẽ thề không bỏ qua.
Lăng Bái Ngôn bị Tống Minh Dật ** tới da đầu tê dại, hai chân cũng không ngừng run, hành lang yếu ớt bị người đàn ông không biết thương tiếc đâm rút hết lần này tới lần khác, “Anh ** em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phat-vao-huyet/1659747/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.