?Tác giả: Tây Qua Gia | Editor: Mèo ?
=====================
Lục Thanh Du được Tạ Vọng đỡ dựa vào ngồi trên giường, bên hông được săn sóc lót một cái đệm, tạo thành một đường vòng cung mềm mại.
Anh dần dần phục hồi tinh thần, mái tóc nâu xoăn bị mồ hôi lạnh làm ướt lộn xộn dán vào bên mặt, trên gương mặt tràn đầy màu đỏ tươi bệnh hoạn, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp dưới ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào có vẻ tựa như lưu ly, cũng càng thêm yếu ớt.
Hóa ra... Không còn ở trong bệnh viện nữa.
Anh rốt cục hồi tưởng lại, anh hẳn là đã được Tạ Vọng dẫn đi, mà anh không đợi được Tạ Vọng về đã ngủ thiếp đi, sau đó Tạ Vọng cũng không gọi anh dậy, vậy nên hiện tại anh đang ở đâu nhỉ.
Lục Thanh Du ở trong lòng thở dài một hơi, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, "Tạ Vọng, tôi lại gây thêm rắc rối cho cậu rồi, hiện tại không sao rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm."
"Khách khí gì chứ, vốn là tôi đụng anh mà, chuyện nên làm thôi." Tạ Vọng thấy anh đã đỡ đau, bèn thả lỏng người, chuyện muốn hỏi cứ nghẹn mãi trong miệng, cuối cùng cũng không hỏi ra được.
Chưa phải lúc.
"...... Tôi cũng nên về nhà thôi, không nên làm phiền cậu nữa." Lục Thanh Du bất động thanh sắc chống đỡ thân thể vẫn hơi đau nhức.
Anh đã quen với loại thống khổ thỉnh thoảng sẽ tập kích này, nhưng không có nghĩa là anh có thể quen với chuyện bản thân thống khổ, giờ phút này vẫn còn dư vị đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-trai-tim/767166/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.