Vô Mạt nhìn thấy Tiểu Hắc cô đơn như thế, trong lòng bất giác thắt lại, vội vàng tiến lênngồi xuống, khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Hắc."
Tiểu Hắc nghe đượctiếng người, ủ rũ nâng đầu lên nhìn về bên này, nhìn thấy Vô Mạt, trongmắt nó thoáng qua một tia quen thuộc vui sướng, chỉ là ngay sau đó liềnchìm trong u tối cô đơn.
Vô Mạt vội yêu thương ôm đầu nó vào lòng: "Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Hắc được bàn tay ấm áp khô ráo của hắn vuốt ve, nhưng cũng không lên tiếng, đôi mắt ảm đạm.
Vô Mạt nhíu chặt lông mày: "Ngươi đói bụng sao? Ngươi vẫn chưa ăn? Tạisao, là Lang Vương phạt ngươi không thể ăn sao?" Hắn vội cởi bọc hành lý bên hông xuống, lấy ra thịt khô và nước: "Ăn chút đi?"
Tiểu Hắc cũng không nói gì, cũng không ăn, chỉ quay đầu sang hướng khác, không nhìn Vô Mạt nữa.
Vô Mạt thấy bộ dáng cô lạnh của nó, lòng càng chua xót, không nhịn đượcôm cổ của nó, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hắc, ta và ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng ta vẫn xem ngươi là huynh đệ.Nếu như ngươi có chuyện gì khó xử thì nói cho ta biết, ta nhất định dốchết sức giúp ngươi làm. Chính là thần miếu kia, nếu như ngươi muốnbiết, ta tất nhiên tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó)."
Tiểu Hắc nghe nói như thế, lộ mấy phần xúc động, ánh mắt nhìn Vô Mạt thoáng ấm áp, nó ngước mắt nhìn Vô Mạt, nhẹ nhàng phát ra một tiếng sói kêu, ý bảo hắn rời đi thôi.
Vô Mạt vuốt ve
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-duoi-chan-nui/1609796/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.