Chạng vạng, Vô Mạtdẫn tộc nhân trở lại, đầu tiên hắn chỉ huy mọi người thu hoạch dã vị*chia thành từng phần, sau đó để cho từng nhà đến nhận, phân chia này tất nhiên sẽ ưu tiên những gia đình có người già yếu lại không thể tự tìmlương thực.
*(ta muốn để nguyên cho có phong cách cổ đại,còn aikhông hiểu thì để ta giải thích một chút, dã vị hiểu đơn giản là nhữngmón ăn dân dã, hay trong hoàn cảnh này là những thức ăn hai lượm được ởtrên rừng núi (^^)~)
Vô Mạt có lúc cũng nghĩ, nếu các gia đìnhtrong tộc đã tự chăm lo cuộc sống hàng ngày, tại sao còn đặt ra truyềnthống Tộc trưởng dẫn mọi người lên núi săn thú lại đem thức ăn chia chomỗi nhà, có lẽ muốn nhắc nhở hậu nhân, cho dù mọi người không phải người một nhà, cũng vĩnh viễn không nên quên giúp đỡ những người nghèo khổ và già yếu trong tộc.
Cũng bởi vì như vậy, mỗi lần phân chia thứcăn thì Vô Mạt luôn nhận phần ít nhất kém nhất. Có lúc người trong tộcnhịn không được, đề nghị Vô Mạt lấy lấy phần thịt ngon hơn, nhưng VôMạt lại cự tuyệt, gia đình hắn cũng không thiếu những cái này, hắn tintưởng Bán Hạ tuyệt đối cũng không thích chiếm tiện nghi của người khác.
Phí vốn còn lo lắng Vô Mạt thiếu kinh nghiệm, hơn nữa vì thân thế không đủphục chúng, hiện nay hắn ( ám chỉ Phí) thờ ơ lạnh nhạt, ngược lại dầndần yên lòng, mỗi ngày đều ở nhà hầu hạ mẫu thân, chuyện trong tộc rấtít can thiệp vào. Nhưng Vô Mạt vẫn rất kính trọng hắn, gặp phải việc khó thường xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-duoi-chan-nui/1609797/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.