Lão Đoàn thô kệch không biết nuôi cá, cho ăn viên cay, còn đút kẹo, vẫn là Hứa Phó đi ăn bên ngoài về, chóp mũi ngửi thấy miệng Du Quyển vừa cay vừa ngọt, đụng vào cái tật chu đáo, giọng y ôn hòa: " Ngọt và cay không thể ăn lẫn lộn, đau bụng đấy." 
Đoàn Dung đang đi phía trước thì dừng bước chân, bờ vai rộng quay lại, nhìn Du Quyển nhắm mắt theo sau anh. Du Quyển liền che miệng lại, ngậm kẹo thật chặt. 
Đoàn Dung bật cười, tay vốn định thu hồi kẹo chuyển sang vỗ lưng Du Quyển, bàn tay to lớn bao phủ toàn bộ xương hồ điệp nhỏ xinh, Du Quyển tội nghiệp bị lực vỗ này đẩy ngã về phía trước. 
" Ăn đi, không móc miệng nhóc đâu." 
Đoàn Dung đỡ Du Quyển đang nghiêng ngả đứng thẳng dậy, " Thể chất kém như thế thì làm sao mà giao hàng ?" 
Thực ra chân của Du Quyển đã khô và đau đến mức sắp mất cảm giác, đây là lần đầu tiên cậu xa nước lâu như vậy, mỗi bước đi đều như trong truyện cổ tích, giống như đi trên mũi dao. 
" Em..." 
Đoàn Dung nhíu mày, anh là loại cáo già gì vậy, liếc mắt một cái đã nhìn ra chân của Du Quyển có vấn đề, nhưng lần trước từng kiểm tra rồi, không có thương tích, vậy thì vì sao ? 
" Chân của nhóc bị làm sao vậy ?" Đoàn Dung không đánh trống lảng, trực tiếp hỏi luôn. 
Du Quyển vô thức nắm chặt vạt áo, bạn nói cậu ấy dũng cảm, cậu ấy dám mặc một bộ đồ đuôi cá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nguoi-ca-that-tra-tron/3516066/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.