Đoàn Dung nghênh ngang dựa vào lưng ghế, nhìn Du Quyển gọi điện xin lỗi người bán ở ngoài tiệm, chắc là có người bán hàng nói chuyện khó nghe. Du Quyển cúi đầu chịu mắng, ngoan ngoãn xin lỗi, phía dưới ống quần còn đang xắn lên, lộ ra vết thương đã được lau bằng cồn đỏ, cồn có màu sẫm, trông rất đáng sợ.
Vết thương này e là sau này sẽ để lại sẹo.
Lý do là gì, từ sau khi cha mẹ qua đời, đứa trẻ lớn lên trong sự nuông chiều lại thà tự mình ra ngoài kiếm tiền nuôi sống bản thân chứ không muốn bất cứ thứ gì, cậu của Du Quyển đã làm gì vậy.
Đoàn Dung từng điều tra qua, hồi cha mẹ Du Quyển mất, Du Quyển vẫn chưa thành niên. Dù còn nhiều bất tiện nhưng trẻ vị thành niên được bảo vệ nhiều hơn, không đến nỗi nghèo thành như vậy.
Nếu không phải cậu của Du Quyển quá vô nhân đạo, thì là vì bản thân Du Quyển có chuyện gì đó không thể bị phát hiện nên không muốn gì cả, cách làm này không phải từ bỏ, mà là bảo vệ.
Đợi Du Quyển gọi xong toàn bộ cuộc gọi, tập tễnh trở về tiệm, đồ ăn họ gọi cũng đã sẵn sàng, không ngờ lại có cá, Du Quyển thèm thuồng nhìn hai lần.
Đoàn Dung đẩy cá về phía Du Quyển một chút, chẳng rõ, ai ngờ bé cá này, ăn một miếng nhỏ rồi một miếng nhỏ, sau đó liền không ăn nổi nữa.
Thế mà lại chê cá trắm không ngon.
Du Quyển ăn mấy miếng cơm, sau đó hỏi Đoàn Dung, " Anh Hứa Phó đi đâu vậy ạ ?"
Đoàn Dung ăn mà không ngẩng đầu lên, " Hôm trước đến ở nhà họ hàng của nó rồi."
Họ hàng của Hứa Phó phân bố rộng, ở Vân Thành cũng có một người bác đang ở. Mẹ y gọi điện mấy ngày nay, bảo y qua đó hai ngày phải ăn uống đầy đủ và bồi bổ cơ thể, đi theo Đoàn Dung chạy ngược chạy xuôi đã mệt và gầy lắm rồi. Hứa Phó không dám chống lại ý chỉ, lại sợ đám họ hàng này. Lúc trở về, sư phụ Đoàn của y vỗ mông đẩy y vào đó, không biết lại đi đâu xử án nữa, nên trước khi đi còn quấy nhiễu Đoàn Dung rất lâu, Đoàn Dung suýt nữa thì đá vào mông y bảo y cút nhanh.
Giọng Hứa Phó ở bên tai mỗi ngày, rời đi mấy ngày nay cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Đoàn Dung không hề nhớ nhung trợ lý hời của mình chút nào.
Du Quyển gật đầu và ăn ngon lành, không hỏi linh tinh, vô cùng tuân thủ quy tắc.
Cậu ăn ít, ăn chủ yếu là rau xanh, thịt khá ít, rất thích ăn da cá, xé thành nhiều miếng, nhả xương cá rất nhanh. Không nhận ra Đoàn Dung đã đặt đũa xuống và đợi Du Quyển ăn, ánh mắt Du Quyển chú ý tới, chớp chớp mắt, nghĩ rằng còn lại mình mình, cậu vội vàng ăn hết những gì còn lại trong bát rồi cũng đặt đũa xuống.
Đoàn Dung không thân lắm, liền hỏi Du Quyển giống như người lớn nghiêm túc đưa con ra ngoài ăn, " No rồi ?"
Du Quyển xoa xoa bụng, còn rất quả quyết, " No rồi ạ."
Đoàn Dung ừ một tiếng, lại cầm đũa lên, gạt hết đồ ăn còn lại trên bàn vào một chỗ, quét sạch, một lúc sau đã giải quyết xong.
Du Quyển thực sự không thích ăn con cá này, nó không được ngon cho lắm... Nhưng nhìn Đoàn Dung ăn ngon lành, dần dần lại thấy thèm, tha thiết mong chờ, nhìn Đoàn Dung ức hiếp mình, không cho mình ăn.
Đoàn Dung sẽ không nuông chiều, ăn xong là hết, anh rút khăn giấy ra và lau khóe miệng mà Du Quyển không thích liếm, lau xong tiện tay lau cho mình luôn, sau đó ném vào thùng rác.
" Buổi chiều có tiết không ?"
Du Quyển liếm liếm khóe miệng vừa được lau của mình, " Có hai tiết, Đoàn Nhị ca."
" Đưa nhóc về trường." Đoàn Dung gật đầu rồi đứng dậy đi thanh toán.
Du Quyển không hiểu vì sao, cậu rất nghe lời Đoàn Dung, cũng không biết từ chối, có lẽ vì ngữ khí của Đoàn Dung là câu khẳng định, mà không phải là nghi vấn, lớn hơn cậu nhiều tuổi như thế, đáng tin cậy và mạnh mẽ.
Du Quyển nhìn bóng lưng rộng lớn của Đoàn Dung, đột nhiên rất muốn biết Đoàn Dung lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, nhưng hỏi tuổi người khác dù sao cũng có chút bất lịch sự, Đoàn Dung còn là đàn anh nữa.
Du Quyển xoắn xuýt một lúc lâu, còn trộm nghiêng người nhìn ví của Đoàn Dung, tưởng tượng chứng minh thư sẽ rơi ra lúc rút tiền, nhưng không có.
Đoàn Dung thanh toán xong, anh túm tóc Du Quyển, " Đi thôi, đưa chìa khóa xe cho anh."
Du Quyển giao nộp chìa khóa xe của mình, trên đó buộc một quả cầu tuyết nhỏ, được giặt khá trắng.
Chiều cao và cân nặng của Đoàn Dung quá mức, xe điện của Du Quyển vẫn thuộc kiểu mini, sau khi Đoàn Dung ngồi lên, có phần nổi bật giữa đám đông, cực kỳ không hợp, suốt dọc đường dẫn đến rất nhiều người nhìn theo. Du Quyển vắt chéo chân ở đằng sau, nhìn hoài nhìn hoài, cậu đỏ mặt, dè dặt túm lấy vạt áo của Đoàn Dung.
Đoàn Dung đi xe đến trường với vẻ mặt thản nhiên, như thể thứ anh đang đi không phải là một con cừu nhỏ, mà là Harley.
Một tay buông thẳng xe điện, ở cổng trường châm một điếu thuốc, anh hất cằm, " Vào đi, ngày mai chờ anh ở chỗ đèn xanh đèn đỏ kia, anh đi giao với nhóc."
Du Quyển được quan tâm mà sợ, cậu muốn đứng thẳng chân một chút để chứng minh rằng mình có thể tự giao, không thể làm phiền Đoàn Nhị ca mãi được, nhưng cậu là một cậu nhóc yếu đuối, vừa chịu một chút lực liền đau đến muốn khóc, " Cám ơn Đoàn Nhị ca..."
Đoàn Dung nhả ra một ngụm khói thuốc rồi cười nói, " Nhóc què, còn muốn tàn nhưng không phế."
Du Quyển bị cười nhạo, xấu hổ cúi đầu chậm rãi đi vào trường, hình như mỗi lần gặp Đoàn Nhị ca, cậu đều khóc huhu, Đoàn Nhị ca có vẻ cũng không thích cậu khóc.
Nhưng từ bé cậu đã thích khóc, cha nói bọn họ là người cá, khóc thì cứ khóc đi, dù sao cũng là nước, hơn nữa cậu có khóc cũng không có ngọc trai, vì vậy cậu liền không chịu nổi, tủi thân mà khóc.
Có người chế giễu cậu không giống đàn ông, cậu càng khóc dữ hơn, hết cách rồi, cậu không nhịn được.
Đoàn Dung không vội rời đi, anh đang đứng hút thuốc, khi thị lực sắp đạt đến cực hạn, anh nhìn thấy một cậu bé đang kéo tay của Du Quyển, híp mắt lại, bầu không khí có gì đó sai sai, không giống bạn bè bình thường.
Tất nhiên là, Đoàn Dung không phải ám chỉ bầu không khí mập mờ, mà là cậu bé kia, không được bình thường, đầu cúi đến gần như vùi vào ngực, như thể xương cổ bị gãy.
Mà Du Quyển đang vỗ nhẹ lưng cậu bé, nhóc què đi đường còn không vững, lại còn muốn an ủi người khác ?
Đoàn Dung hút xong điếu thuốc, thấy bảo vệ trong phòng an ninh đang nhìn mình, chào hỏi một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Một tháng không gặp, là một mình Du Quyển, thực ra Đoàn Dung có thể là vô tình hay cố ý, đã liên tục thấy Du Quyển giao đồ ăn ngoài ở cùng một nơi mỗi ngày.
Bận cùng bé ong mật, hôm nay liền va chạm với một chiếc mô tô khác, khi Đoàn Dung xuống xe, chủ nhân của chiếc mô tô đã sớm bỏ chạy.
Đoàn Dung gọi cho Liêu Thanh, nhờ hắn nói giúp với cảnh sát giao thông bên kia, " Đường Thuận Phát, mười hai giờ trưa, đúng, cảm ơn."
Dạo này Liêu Thanh không có vụ án lớn, nhẹ cả người, còn có thời gian nói chuyện vài câu, " Chuyện nhỏ, dễ như trở bàn tay mà thôi, phải rồi..."
Nghiêm Phó gần như ngồi lên đùi Liêu Thanh, mở to miệng làm khẩu hình, " Còn em thì sao ?"
Liêu Thanh vừa đẩy cậu ta ra vừa không thể không hỏi một câu, nếu không lát nữa Nghiêm Phó sẽ trèo lên bàn làm việc của hắn, " Hứa Phó vẫn khỏe chứ ? Nghiêm Phó nhờ tôi hỏi, đã nhận thêm một thùng xúc xích giăm bông từ cậu ta hay chưa ?"
Đoàn Dung thuận miệng, " Nhận được, nó cầm xuống cho chó hoang ăn rồi."
Nghiêm Phó *biểu cảm Nhĩ khang*, giọng nói đau lòng, thực sự bị xúc phạm ! Tiền đồ của cậu ta, mũ ô sa của cậu ta, của cậu ta... Nghiêm Phó vừa thèm thuồng vừa đau lòng sờ cái ghế dưới mông của Liêu Thanh, Liêu Thanh chịu không nổi đuổi cậu ta đi.
" Bắt được người thì báo cho em."
Đi ngược chiều, vượt quá tốc độ, bắt được phải phê bình giáo dục và trừ một số tiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]