Đoàn Dung nghênh ngang dựa vào lưng ghế, nhìn Du Quyển gọi điện xin lỗi người bán ở ngoài tiệm, chắc là có người bán hàng nói chuyện khó nghe. Du Quyển cúi đầu chịu mắng, ngoan ngoãn xin lỗi, phía dưới ống quần còn đang xắn lên, lộ ra vết thương đã được lau bằng cồn đỏ, cồn có màu sẫm, trông rất đáng sợ. 
Vết thương này e là sau này sẽ để lại sẹo. 
Lý do là gì, từ sau khi cha mẹ qua đời, đứa trẻ lớn lên trong sự nuông chiều lại thà tự mình ra ngoài kiếm tiền nuôi sống bản thân chứ không muốn bất cứ thứ gì, cậu của Du Quyển đã làm gì vậy. 
Đoàn Dung từng điều tra qua, hồi cha mẹ Du Quyển mất, Du Quyển vẫn chưa thành niên. Dù còn nhiều bất tiện nhưng trẻ vị thành niên được bảo vệ nhiều hơn, không đến nỗi nghèo thành như vậy. 
Nếu không phải cậu của Du Quyển quá vô nhân đạo, thì là vì bản thân Du Quyển có chuyện gì đó không thể bị phát hiện nên không muốn gì cả, cách làm này không phải từ bỏ, mà là bảo vệ. 
Đợi Du Quyển gọi xong toàn bộ cuộc gọi, tập tễnh trở về tiệm, đồ ăn họ gọi cũng đã sẵn sàng, không ngờ lại có cá, Du Quyển thèm thuồng nhìn hai lần. 
Đoàn Dung đẩy cá về phía Du Quyển một chút, chẳng rõ, ai ngờ bé cá này, ăn một miếng nhỏ rồi một miếng nhỏ, sau đó liền không ăn nổi nữa. 
Thế mà lại chê cá trắm không ngon. 
Du Quyển ăn mấy miếng cơm, sau đó hỏi Đoàn Dung, " 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nguoi-ca-that-tra-tron/3516067/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.