Vài tháng trước, vào một buổi tối ở Bordeaux, Navarre đã đỡ một cô gái suýt ngã ở bên ngoài lâu đài, khi thấy cô ngây ngốc nhìn anh, cô lại nói với anh một câu bằng tiếng Trung "Đừng buông tay", khi anh hỏi lại, cô lại giải thích bằng tiếng Pháp là "Anh đi nhanh lên."
Lúc đó anh không hiểu tiếng Trung, nhưng câu "Đừng buông tay" ấy được cô thốt ra trong tình trạng mơ màng, giọng nói nhẹ nhàng, từng chữ phát âm chậm rãi. Không hiểu vì sao lại mang theo một sức hút mạnh mẽ đến mức anh muốn ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của nó.
"Chính từ lúc đó mà bắt đầu." Hiện tại, trong quán cà phê, anh bình tĩnh trả lời người ngồi đối diện.
Bạch Nhung vẫn chưa hết ngạc nhiên: "Nhưng lúc đó làm sao anh biết em nói 'Đừng buông tay'?"
"Nhớ cách phát âm của em, sau đó mới biết nghĩa của nó."
Trí nhớ của anh quả thật rất tốt.
Trong quán, máy hát đang phát bản "Chuyện rừng Vienna" của Johann Strauss, không khí cũng trở nên thanh lịch và sang trọng. Bạch Nhung im lặng, lo rằng anh sẽ để tâm đến lời nói dối ban nãy, nhưng anh chỉ ngồi đó, nhìn cô, rồi chuyển chủ đề: "Chúng ta nên bàn về kế hoạch sắp tới."
"Kế hoạch gì?"
"Em vẫn định ở lại Vienna à?"
Bạch Nhung lắc đầu, nhìn anh.
Navarre ngồi thẳng, hai khuỷu tay chống lên bàn, nghiêng người về phía trước, thăm dò: "Em có nhớ lại nhiều ký ức trước đây không?"
Bạch Nhung uống một ngụm cà phê, mắt nhìn ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-dem-ngu-dong/3707989/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.