Một bàn tay chắn trước mặt cô.
Hơi thở nóng rực phả vào sau tai. Khi Bạch Nhung tưởng anh sẽ kéo cô lại, thì anh mở cửa xe, "Anh sẽ lên lầu cùng em."
Bạch Nhung: "?"
"Sáng nay ví của anh để lại chỗ em."
"......"
Cô mới quay lại, bất ngờ chạm vào má anh, nhưng anh không tránh đi chút nào.
Cô bị ép vào góc ghế, phải ở gần anh như vậy để nói chuyện: "Vậy...vậy ngày mai em sẽ đưa anh. Rồi buổi chiều chúng ta cùng đến phòng hòa nhạc để thử đàn?"
Anh lắc đầu: "Không được. Trong ví anh có đủ loại thẻ ngân hàng..."
Bạch Nhung nghi ngờ nhìn anh.
Một lúc sau, cô mới đáp: "Được rồi."
Phải, chủ nhân của một trang trại rượu lớn, ví của anh chắc toàn là vàng, từng dòng vàng chảy ra ào ào, sao có thể để mất được.
*
Chiếc chìa khóa "cạch" một tiếng.
Cửa căn hộ mở ra, Bạch Nhung bật đèn, cởi áo khoác, treo lên giá, rồi đi thẳng vào trong: "Em đi tìm ví cho anh."
Nhưng từ phía sau bỗng vang lên giọng nói của anh: "Đó là gì?"
Bạch Nhung dừng bước, quay lại, theo ánh mắt của Navarre nhìn về góc phòng.
Hóa ra chiếc vali vẫn còn mở dang dở, đặt trên sàn nhà, bên trong là đủ loại vật dụng, trông rất lộn xộn.
"À, đó là đồ em sắp xếp hồi sáng, hai ngày trước em đã gọi điện về nhà nói muốn về nước..." Bạch Nhung đi đến, đóng chiếc vali lộn xộn lại.
Cô đứng dậy, quay người thì đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-dem-ngu-dong/3707990/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.