Lá khô đầy trời cuốn theo gió đêm lượn quanh góc phố, mỗi chiếc lá đều rơi xuống với một dáng vẻ vô cùng đẹp mắt.
Bạch Nhung khóc một lúc, cảm thấy bản thân thật thảm hại, giống như một kẻ vô gia cư. Nhưng cô cũng không hiểu tại sao, đầu cô đau nhức kinh khủng, mắt nóng và cay, không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Khóc đến mệt, cô nghiêng đầu tựa vào ngực anh, cảm thấy mình giống như một chiếc lá rơi theo gió thu, chờ đợi ai đó cúi xuống nhặt lên.
Hóa ra họ chưa từng thật sự ôm nhau.
Khoảnh khắc này, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cô mang lại cho cô cảm giác an toàn, khiến cô buồn ngủ.
Navarre siết chặt vòng tay, cúi đầu.
Cô gái trong vòng tay anh mặc một chiếc áo len cashmere màu kem, chiếc áo mềm mại như toàn bộ cơ thể cô, nằm gọn trong vòng tay anh, từng inch cơ thể đều được hơi ấm bao bọc.
Nhưng anh dần nhận ra có điều gì không đúng...
Người trong lòng anh dường như càng lúc càng mềm, mất sức mà tuột khỏi tay anh. Anh nhanh chóng đỡ lấy cô, nâng mặt cô lên, thấy hàng mi dài dày phủ lên đôi mắt nhắm nghiền.
Chứng ngủ rũ lại phát tác sao?
Anh dừng lại một chút, đưa tay sờ trán cô, cảm nhận thấy nhiệt độ từ mu bàn tay nóng đến khó chịu.
*
Dựa vào sự quen thuộc với nội thất trong nhà, Thư Tịch nhanh chóng đi qua phòng khách trong bóng tối, vào trong bật đèn bàn ăn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-dem-ngu-dong/3707988/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.