Ngày hôm sau…
Hôm nay không có tiết nên Tuệ Linh ở nhà mà không cần đến trường. Sáng dậy mở mắt ra, lại bắt gặp đôi mắt dịu dàng của ai đó đang nhìn mình. Cô cũng không để tâm nữa.
Bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, cô đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong xuôi rồi bước ra nhìn anh.
“Anh… cũng đi tắm đi.”
“Ta không có y phục.”
“Tôi đi mua cho anh. Dù sao thì… anh cũng không thể ăn mặc như thế này mãi được.”
“Nàng nói sao thì chính là như vậy.”
Tuệ Linh thở dài, cái tên ngốc hay, mở miệng ra nói chuyện chẳng khác nào người ở thời cổ đại xa xưa. Một câu gọi nàng, hai câu cũng gọi nàng, thật là… Đau đầu chết đi mất.
“Thiên Minh à! Chúng ta nói rõ một chút. Ở đây, anh có thể thay đổi cách xưng hô không?”
“Thay đổi như thế nào?”
“Ừm… Anh có thể gọi tôi là Tuệ Linh hoặc là… Hoặc là em. Còn anh thì xưng là anh có được không?”
“Được!”
Tuệ Linh gật gù tán thưởng.
“Xem ra anh cũng thông minh lắm.”
“Anh ở đây đợi một chút, tôi ra cửa hàng gần đây mua cho anh vài bộ quần áo nha.”
“Ừm!”
Đôi mắt xinh đẹp nhìn anh một lúc lâu, Tuệ Linh mặc dù không yên tâm lắm nhưng cô vẫn phải đi.
[…]
Trở về nhà với lỉnh kỉnh những túi lớn nhỏ, Tuệ Linh đặt hết đống đồ xuống bàn rồi ngồi bẹp xuống sàn mà than thở.
“Mệt chết tôi rồi.”
Sở Thiên Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-luong-duyen/2578165/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.