Tuyến lệ của con nít quá mức yếu đuối, thoáng chạm vào liền muốn vỡ tan. 
Ninh Ngu chau mày, chỉ cảm thấy bị tiếng khóc của Dịch Tuyết Phùng làm cho đau đầu, cho dù là tiểu Tuyết Phùng năm đó, ngoại trừ lúc vừa tới Quy Hồng Sơn có bị y cố ý doạ khóc một lần, chưa bao giờ ở trước mặt y khóc lớn như vậy. 
Y giơ tay vỗ vỗ đầu Dịch Tuyết Phùng, động tác vụng về an ủi hắn: "Đừng khóc..." 
Dịch Tuyết Phùng khóc muốn tắt thở, cầm lấy một ngón tay của Ninh Ngu, liều mạng để y ngăn cản chính mình, thế nhưng vừa mở miệng chính là tiếng khóc làm y đau đầu, cuối cùng hắn chỉ có thể gắt gao cắn môi, tận lực kiềm nén tiếng khóc của mình trong cổ họng. 
Ninh Ngu ôm hắn vào trong lòng, bắt chước động tác dỗ trẻ con vỗ vỗ phía sau lưng hắn, dỗ vài câu Dịch Tuyết Phùng vẫn khóc không ngừng, y không thể làm gì khác hơn nói: "Ngươi đừng khóc, chỉ cần không khóc ta liền biến ngươi trở về." 
Dịch Tuyết Phùng muốn nói ta cũng không khống chế được mà, thế nhưng vừa mở miệng chính là một chuỗi nghẹn ngào thút thít. 
Ninh Ngu bị tiếng khóc của hắn bức đến đường cùng, thật sự không còn cách, xoắn xuýt nửa ngày mới chậm rãi từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bánh so với mặt Dịch Tuyết Phùng còn lớn hơn. 
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mặt mày đẫm nước mắt nhìn y. 
Đại khái lương tâm của Ninh Ngu xuất hiện đúng lúc, ngay bản thân y cũng cảm thấy cách này quá vô liêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953850/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.