Hai người dằn vặt lẫn nhau đến nửa đêm mới ngủ, hai sợi dây xích ngổn ngang, giường lớn giống như nhà giam, khiến người ta hoàn toàn không thể nảy sinh bất kỳ cảm giác kiều diễm gì.
Ninh Ngu đợi đến khi Dịch Tuyết Phùng tức giận đến ngủ thiếp đi, mới tiến lên hôn nhẹ lên mi tâm của hắn, đẩy dây xích qua một bên, ôm Dịch Tuyết Phùng đi ngủ.
Không biết có phải dây xích trên cổ tay, hay là ảo giác bên trong bóng tối chưa tan, Ninh Ngu mơ thấy ác mộng cả một đêm, trời còn chưa sáng đã hoảng hốt tỉnh lại.
Mãi đến khi cảm giác cả người khôi phục, Ninh Ngu mới ý thức được trên ngực mình có vật nặng gì đó đè ép, y chầm chậm mở mắt ra nhìn, tiếp theo mặt không thay đổi nhắm mắt lại, cảm thấy dường như bản thân còn chưa tỉnh ngủ.
Vật nặng trên người giật giật, đột nhiên vỗ một cái tát lên mặt y.
Ninh Ngu cau mày mở mắt ra, nhìn rõ người trên thân, cả người ngẩn ra.
Một đứa nhỏ khoảng hai ba tuổi đang nằm nhoài trên ngực y, mặt mày nước mắt lả chả liều mạng đưa tay đi vỗ mặt của y, thấy y mở mắt ra, suýt nữa "Oa" một tiếng khóc lên.
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu mặt không thay đổi ngồi dậy, tùy ý đứa bé kia trượt xuống ngồi trên đùi, nửa ngày mới tìm lại được thanh âm của mình: "Tuyết Phùng?"
Dịch Tuyết Phùng mặt mày tinh xảo lớn chưa bằng cái đùi của Ninh Ngu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nhào vào trong lồng ngực của y, dùng hết toàn lực đập lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953849/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.