Anh Túc suýt chút nữa một kiếm cạo trọc đầu chủ nhân của mình, sợ đến mức vội vã tuột xuống từ trong tay Dịch Tuyết Phùng, hận không thể tự mình mọc ra hai cái chân dài chạy bay biến.
Cửa vừa đóng, Dịch Tuyết Phùng cùng Ninh Ngu mặt không thay đổi nhìn nhau chốc lát, chỉ tay ra cửa: "Đi ra ngoài."
Ninh Ngu nói: "Đây là chỗ của ta, ta đi đâu đây?"
Dịch Tuyết Phùng nhặt áo bào màu đen bên cạnh khoác lên người, chân trần bước xuống giường, lạnh lùng nói: "Vậy ta đi."
Ninh Ngu quả nhiên làm người khác bực mình: "Ngươi cũng không được đi."
Dịch Tuyết Phùng đờ đẫn nói: "Ta ở đây, sớm muộn gì cũng bị ngươi làm tức chết."
Ninh Ngu cau mày: "Ta chọc giận ngươi? Chỗ nào?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Ninh Ngu đi tới, một tay ấn lại eo hắn lần nữa ngồi lên giường, nói: "Không mang giày cũng dám xuống giường, chân không biết lạnh sao?"
Dịch Tuyết Phùng vốn đang nổi giận, nghe thế đầu quả tim như bị người đâm một cái, giận hơn nữa cũng không phát tác được, hắn cuộn tròn chân trái đạp lên chân phải, buồn bực nói: "Không cần ngươi phải lo."
Ninh Ngu nắm cổ chân của hắn, nhẹ nhàng ma sát hai lần, mạn bất kinh tâm nói: "Sư tôn đã đồng ý chuyện hợp tịch của chúng ta, đợi đến khi đại điển hợp tịch xong xuôi chúng ta chính thức là đạo lữ, ta không lo thì ai lo cho ngươi?"
Dịch Tuyết Phùng bị y sờ mềm nhũn cả người, đạp y một cước thu chân lại, vừa nghe đến hợp tịch hắn mới nhớ chính mình vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953851/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.