Ban đầu Ninh Ngu không hiểu tại sao Dịch Tuyết Phùng lại muốn đề ra yêu cầu kỳ quái này, nhưng đợi y cắn miếng đầu tiên liền hiểu luôn.
Ninh Ngu chỉ nếm thử một miếng, cảm giác chua xót kia nháy mắt xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến y ngay lập tức thông suốt tại sao Dịch Tuyết Phùng lại tức giận như vậy.
A, hóa ra lần trước hắn khóc thảm như vậy, không phải bởi vì ăn ngon, mà là bị chua.
Ninh Ngu cau mày thả một nửa sơn tra trở về, nói: "Đổi cái khác đi."
Dịch Tuyết Phùng cười lạnh không thôi: "Không đổi, ăn."
Ninh Ngu nói: "Ngươi nhất thiết phải cố tình gây sự như thế sao."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Lần thứ hai Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, hắn sợ bản thân không khống chế được sẽ hạ thủ với đối phương: "Ninh kiếm tôn, lúc trước ngài buộc ta ăn nửa bao hồ lô chua kia, ta có nói ngài cố tình gây sự không?"
Hắn mở miệng một tiếng ngài, trên mặt tràn đầy tức giận, dù Ninh Ngu có là thằng ngu cũng nhìn ra được hắn đang rất giận dữ.
Mỗi lần Dịch Tuyết Phùng tức giận, cũng mở miệng một hai xưng ngài, đôi lúc ánh mắt hắn xa cách lạnh lùng nhìn Ninh Ngu khiến y hoảng hốt không thôi, hiện tại Lâm Phù Ngọc cũng là dáng vẻ này, so với Dịch Tuyết Phùng lúc trước không khác chút nào.
Đến mức độ này, Ninh Ngu nào dám ăn nói nặng nề nữa, không thể làm gì khác hơn là cau mày há miệng từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.
Ninh Ngu ăn rất nhanh, lông mày vẫn luôn siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953794/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.