Sáng sớm hôm sau, Thu Mãn Khê mang theo cây mây mới mua, định tìm đại đồ nhi của mình thử một chút xem có thuận tay hay không.
Giờ Thìn đã qua, nếu bình thường, Ninh Ngu đã sớm ở trong viện luyện kiếm, Thu Mãn Khê nghi hoặc đẩy cửa viện, lại không nhìn thấy thân ảnh của y.
Thu Mãn Khê nghi ngờ, đi xuyên qua sân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhỏ giọng gọi: "Đồ nhi?"
Không có ai đáp lại hắn, nhưng Thu Mãn Khê cảm nhận được trong nội thất có tiếng hít thở yếu ớt, xem ra còn chưa tỉnh ngủ.
Thu Mãn Khê một bên kinh ngạc Ninh Ngu vậy mà có ngày ngủ nướng, một bên rón rén đi vào nội thất, từ từ vén màn giường lên.
Đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng sau màn, Thu Mãn Khê sửng sốt một chút, lại như vô sự phát sinh, chầm chậm thả màn giường trở lại.
Ảo giác. Thu Mãn Khê nghĩ thầm, nhất định là ảo giác.
Hắn đối mặt với màn giường làm đủ chuẩn bị tâm lý, lúc này mới lần thứ hai đưa tay ra từng chút một kéo màn giường ra.
Thu Mãn Khê: "..."
Cảnh tượng trên giường vẫn y như cũ lần đầu tiên hắn nhìn thấy, đại đồ nhi của hắn khác nào hung thú nằm trên giường ngủ say, mà trong lồng ngực của y, còn ôm một người.
Thu Mãn Khê bắt đầu chắp tay trước ngực, nhắm mắt đọc thầm A Di Đà Phật.
Tóc dài Ninh Ngu rối tung trên gối, so với ngày thường ít đi chút ác liệt, cũng là người, mà Dịch Tuyết Phùng so với y gầy yếu hơn một chút, toàn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953795/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.