Cuối cùng cha Thẩm cũng phải ra tay giải quyết chuyện chỗ ở cho hai vị khách không mời mà đến này. Nhà trưởng thôn có hai gian phòng trống đã lâu không dùng, dọn dẹp một chút cũng có thể ở được. Tất nhiên đối với công tử tiểu thư như hai người Tả Nhật Minh và Nhĩ Linh thì có chút sơ sài, không máy lạnh, không máy xông tinh dầu, cũng không có chăn ấm nệm êm. Nhưng nhìn đôi mắt sắc bén của Khương Lễ Hào liếc qua, hai người đồng loạt nuốt tất cả ấm ức xuống trong lòng.
Đúng rồi… là họ tự tìm khổ, ai bảo ở thành phố sướng như thế không ở, tự chui vào chỗ khỉ ho cò gáy này chịu cơ cực.
Người vui nhất vẫn là hai đứa nhau. Thẩm Hoà và Thẩm Ninh tuy có hơi ngại người lạ, nhưng có người chơi cùng thì lại là chuyện khác. Mặc dù hai anh chị này không có đem đồ chơi hay đồ ăn cho hai bé, nhưng hai bé con vẫn rất tận tình chia sẻ kho báu của mình. Bố mẹ nói rồi, thân là chủ nhà thì phải hiếu khách.
Tả Nhật Minh nhìn Khương Lễ Hào tự tin hoà nhập vào trò chơi đám trẻ, tựa hồ hắn đã không còn dáng vẻ quý khí của một công tử khét tiếng làng chơi. Từ việc đào giun, sau đó ngồi chực chờ hàng đống giờ đồng hồ bên bờ ao để câu bằng được con cá.
“Có được không đó?”
“Tụi mày yên tâm, tao có kinh nghiệm câu được hai bận rồi, lần nào cũng dính cá to.”
Khương Lễ Hào thong dong ngồi trên tấm bạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-yeu/3574521/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.