🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bảo bối đừng khóc a…”



“Hu hu hu… anh đừng đi, ở lại chơi với em đi mà.”



Thẩm Trạch đau lòng lau nước mắt cho hai đứa em của mình. Thật tâm, cậu cũng không muốn đi lên thành phố chút nào; nhìn hai đứa em khóc đến thửo không nỗi, trong lòng cậu cũng lưu luyến rất nhiều.



“Đừng khóc a. Tết anh sẽ về với các em mà.”



Thẩm Hoà và Thẩm Ninh lắc đầu nguầy nguậy, bọn nó biết từ thành phố về quê rất khó khăn. Từ khi anh hai đi học, mỗi năm chỉ về quê đúng hai lần. Hai đứa nhỏ được anh chăm sóc, được anh yêu thương nhất nhà, sao có thể không luyến tiếc được.



Khương Lễ Hào lần đầu tiên đồng cảm đến hai đứa nhóc đến vậy. Tuy Thẩm Hoà có hơi bám anh, khiến hắn không có thời gian gần gũi với Thẩm Trạch, nhưng cảm giác của đứa nhóc này khiến hắn nhớ đến ngày mình khóc lóc như điên đòi chị, khi chị hắn bị ông già đẩy ra nước ngoài. Mà thật lòng, ở lại đây hơn một tháng, hắn cũng có chút lưu luyến hai đứa nhóc này.



“Hai đứa à…. Anh sẽ chăm sóc anh của hai đứa tốt mà.”



“Anh Lễ Hào nói dối, anh còn không chăm được mình. Anh không ăn được cà rốt, buổi tối còn không dám ngủ một mình.”



Khương Lễ Hào không ngờ mình bị thằng nhóc nhỏ phê bình. Đúng là hắn kén ăn, buổi tối hắn đuổi thằng nhóc đi ra khỏi phòng anh hai nó, nhưng hắn không đến nỗi không chăm được Thẩm Trạch chứ?!



Hắn chăm được mà… Nhỉ?!



Bỏ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-yeu/3574522/chuong-39.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.