🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Có đúng là ở đây không vậy? Sao xung quanh toàn đồng ruộng thế?!”



Tả Nhật Minh xuống xe, nhìn cỏ dại bám quanh chân mình. Đây là lần đầu tiên gã cảm thán google map quả thực chả có tác dụng gì, dựa theo địa chỉ mà gã có được lặn lội đến đây tìm thằng bạn, cuối cùng đi lạc vào cái chỗ khỉ ho cò gáy nào cũng không biết.



“Mày cũng biết quê Thẩm Trạch ở nông thôn mà, tao nói rồi, gọi cho Lễ Hào tới đón thì hơn.”



“Không được. Tao muốn khiến nó bất ngờ.”



“Bất ngờ cái khỉ gì chứ? Thế nếu lạc thì đêm nay hai chúng ta ngủ ở đâu đây. Trải chiếu ra giữa ruộng ngủ hả?! Tao thấy có vẻ xe sắp hết xăng rồi đó.”



“Gì chứ? Có xui đến vậy không?”



Trong lúc Tả Nhật Minh gãi đầu rối rắm thì Nhĩ Linh đã rút điện thoại ra định bụng gọi cho Khương Lễ Hào trợ giúp.



“Đệt…. Không có sóng… ôi!!!”



Cả hai bất lực nhìn nhau, bây giờ phát hiện bản thân tứ cố vô thân giữa chốn đồng không mông quạnh này rồi.



“Hai đứa bây làm gì ở đây thế?!”



Tiếng gọi quen thuộc của thằng bạn thân, cả hai như thể gặp được cứu cánh, vội vàng quay lại phía sau. Chỉ sau một tháng xa cách, bọn họ suýt chút nữa không nhận ra thằng bạn mình.



Khương Lễ Hào đen hơn trước, có vẻ rắn rỏi hơn nhiều, tay chân thì đầy bùn đất. Một tay thì cầm cần câu, một tay thì cầm một cái xô đựng gì đó. Bên chân là hai đứa bé, một trai

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-yeu/3574520/chuong-37.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.