Bao lời tôi nói anh ta đều không để tâm mà chiếc cúc sơ mi đang từng chút được anh cởi ra tôi lay hoay lo sợ và lùi về phía giường muốn trốn thoát khỏi cảnh này nó khiến tôi sợ hãi và không ngừng năn nỉ anh
- Em muốn bạn cạnh phòng em nghe thì cứ tiếp tục.
Tôi nghe lời đe dọa từ anh ta máu nóng tức tốc tràn lên đến tận não. Tôi chả hiểu anh ta đang bị gì vậy, tại sao lại cho mình cái quyền bắt nạt người khác.
- Bắc Phàm!
Tôi quát một tiếng to lên. Ánh mặt trực trào muốn rơi lệ, đôi môi rung bần bât những tiếng đau lòng, chiếc môi bị anh hôn đến sưng mọng đang bị tui lấy tay chà mạnh, đôi vai gầy yếu cố muốn giữ bình tĩnh nhưng chẳng được. Hít một hơi ngắt quãng tôi nhìn chằm chằm vào anh ta và bảo:
- Tôi hận anh. Rất hận anh.
Giờ phút này trong đầu tôi chẳng có những suy nghĩ gì cả về kế hoạch J của đồng đội hay nhiệm vụ của bản thân đều bị tôi gạt qua một bên bởi tôi đã rất hoảng, tôi không ngờ bản thân sẽ rơi vào giây phút như này. Thân thể bị người ta chiếm lĩnh làm sao tôi có thể chịu đựng được chứ, tôi chọn tham gia nhưng tôi thà chết trong nhiệm vụ không thành còn hơn phải giao cơ thể cho người tôi không muốn.
- Em nói sao. Em hận tôi.
Anh ta nói vậy gương mặt tỏ vẻ thờ ơ trước lời nói đó, xem đó chỉ là sự đe dọa của một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-dau-van-lan-nho-nhau/3374452/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.