Rơi vào bóng đêm mù mịt, căn phòng đã bao lấy nỗi đêm về, khung cảnh huyên não của ban ngày đã dần thưa đi vì những giấc nồng giờ đang say giấc sau những ngày làm việc mệt mỏi, những áp lực bộn bề của sớm mai khiến họ chỉ có những lúc đêm đến mới được thả mình vào sự thoải mái không hẳn ai cũng được như vậy, không chắc một điều mọi người sẽ hạnh phúc với điều đó.
Lấp lóe trong từng căn nhà biết đâu lại thấy một người rơi lệ, một người đang gục ngã và nhiều người đang dần muốn rời khỏi cuộc đời. Những ánh sáng hy vọng tắt dần con người rơi vào đêm đơn độc, sự cô đơn mỗi lúc bao trùm khiến lớp mặt nạ được rủ xuống và thấy rõ sự tuyệt vọng.
Hay có nhiều người đang đắm say trong hạnh phúc, đang bật cười cho khúc hát tình yêu và yêu kiều trong thế giới tươi đẹp của chính họ. Không ai giống nhau, không ai có cùng lối đi, suy nghĩ cho chính mình nên tôi cũng chẳng thể hiểu rõ mọi thứ.
Nhìn xung quanh căn phòng, tôi ngồi dậy vào giữa khuya chứng mất ngủ lại quay trở lại và cơn ác mộng của quá khứ cứ ập về. Tôi chẳng các nào có thể vào giấc một cách thoải mái, ngủ cũng chẳng ngon như những lúc dùng thuốc an thần nhưng khi tôi thấy bản thân dần lờ thuốc nên đã dừng lại việc uống và học cách đối mặt, chấp nhận.
Đặt chân xuống sàn tôi định xuống bếp để rót nước thì tiếng điện thoại di động vang lên nhìn dãy số lạ đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-dau-van-lan-nho-nhau/3374451/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.