Triệu Lan Vy gạt đi dòng nước mắt đang chuẩn bị chảy xuống, cô không cho nó rơi xuống, cô không cho phép bản thân mình yếu đuối.
" Người hầu thì đã sao chứ? Người hầu cũng là người thôi mà. Trong khi chủ không điều tra rõ ràng mà đã trách phạt vô lý nhưng vậy, tại sao tôi lại không có quyền phản bác lại chứ? "
Trác Duệ Quân nhìn chằm chằm cô gái lớn gan đang ở trước mặt hắn.
Triệu Lan Vy không biết từ đâu ở mà có được dũng khí lại nói tiếp.
" Những người giàu có nhưng ông chủ đây thì tự cho mình là tâm điểm của mọi thứ, muốn làm gì thì làm, muốn trách phạt ai thì trách phạt sao? Trong mắt ông chủ những người không có tiền, không có địa vị cao thì chỉ là cỏ rác chẳng thèm cho vào mắt, muốn giẫm lên thì giẫm sao? Vậy tại sao ông chủ không tự nhìn lại bản thân mình, bên ngoài thì hào nhoáng, lộng lẫy nhưng bên trong lại lạnh lẽo, vô cảm …."
Triệu Lan Vy chưa nói hết thì Trác Duệ Quân đã lớn tiếng.
" Câm miệng lại! "
Nhưng Triệu Lan Vy vẫn kiên quyết ngang bướng tới cùng.
" Ông chủ thấy tôi nói đúng nên mới không cho tôi nói nữa có phải không? "
Hai con mắt của Trác Duệ Quân ngày càng tối lại, sát khí hung tàn cũng ngày một nhiều hơn, hắn đột nhiên bước nhanh đến chỗ của Triệu Lan Vy, dùng bàn tay bóp chặt cằm cô.
" Nói đủ chưa?"
Hắn vung tay hất mạnh Triệu Lan Vy xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-van-vuong/3037396/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.