Ta rời quán nước của Lão Trương, trở về nhà tranh, dọn hành lý lên đường. Về đến nhà thấy lão già nhà ta ngồi trên chõng tre, phẩy phẩy cái quạt than rằng:
- Chưa có mùa đông năm nào nóng như mùa hè năm nay. Nóng đến độ phân đầy trước mặt cũng chẳng buồn ăn.
Ta cầm tay nải, rất chu đáo dặn lão:
- Cha à, lần này con vào kinh trừ tà.
Lão nắm lấy vai ta, tay run run, mắt rưng rưng nước, đoạn thút thít nói:
- Thủy nhi, cuối cùng Lưu gia cũng có ngày nở mày nở mặt rồi!
Ta gật gật đầu:
- Dù nữ nhi tài hèn sức mọn, cũng quyết làm rạng danh về cho dòng tộc.
- Nhi nữ ngoan.
Ta mặc lão quẹt nước mắt nước mũi lên người mình, trong lòng bổ sung một câu:
- Nhưng 10 vạn là của con, cha đừng mơ lấy được một đồng.
Tử cấm thành đẹp thì đẹp thật nhưng trông chỗ nào cũng na ná nhau, ta suýt nữa thì đi lạc. Sáng nay ta đã gặp Đức Phi, nàng ta là một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý và lạnh lùng. Nhìn chung nhan sức còn kém ta tý nhưng cũng là quốc sắc thiên hương. Nghe chuyện mới biết, gần đây ở Tinh Hải Lâu, nơi từng là cung của Cửu công chúa trước kia thường có tiếng khóc, nhất là vào những ngày rằm, tiếng khóc ấy càng rõ ràng. Đức Phi nói:
- Chuyện vốn của Hậu Cung, Tinh Túc việc chẳng tiện can dự, ta đành mời đạo sỹ tứ phương, song vẫn không có tiến triển.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-hong-tran/2573854/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.