Ta nhướng mày: "Tân Đế?". Người mà có cả tá người hầu lại mặc áo long bào, ngoài hoàng thượng xem ra chẳng còn ai khác thể làm như vậy nữa.
Vị này trước là chiến thần, 5 năm trước bằng tài thao lược của mình đã đem quân tạo phản, lật đổ ngôi vua. Mới yên vị được 5 năm, mà bách tính ấm no, cuộc sống hạnh phúc, dường như quên hoàn toàn cảnh đầu rơi máu chảy của 5 năm trước. Ta nhớ đến 5 năm trước, khi đó ta mới 14, 15, nhân lúc loạn lạc ấy mà cùng cha ta đi hôi của của phú trọc, miễn cưỡng sống được đến giờ.
Không biết hoàng đế thấy gì mà nổi giận đùng đùng, rơi cả chén trà đang uống dở. Có kẻ mang đến một bộ cung tên nạm vàng dát ngọc, hoàng đến lập tức giương cun, nhắm phía cây đối diện mà bắn. Một mũi tên trúng 2 con nạn chắc là đây. Ở cành cây đối diện, 2 con chim nhỏ rơi xuống như diều bị đứt dây. Chỗ ta hoàng đế không nhìn thấy được, song ta lại thấy rõ tình hình bên đó.
Có lẽ hắn nhìn thấy 2 con vật ân ái trước mặt nên tức giận giết cả 2 con. Thế nhưng, mũi tên của hắn khiến đôi uyên ương chết chung 1 chỗ, sống chết có nhau. Ta thấy linh hồn của 2 con vật bé nhỏ vẫn đang ngu ngốc quấn lấy nhau ở trên trời mà thầm than: "Duyên trần có thể đoạn, đoạn không nổi chân tình".
- Có lẽ Hoàng đế không thích vật có đôi cặp.
Có gì đó là lạ, nghe như giọng một cô nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-hong-tran/2573852/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.