Sáng sớm hôm sau, cơm hộp quả nhiên được gửi đến thật.
Thời Ngu vừa ngáp vừa ra mở cửa nhận đồ, trong lòng không khỏi tò mò về tay nghề của đại lão bản. Cậu đặt hộp cơm lên bàn, mở ra, thấy bên trong là một chiếc bát giữ nhiệt màu trắng.
Vừa mở nắp, một làn hương đường đỏ ngọt ngào lập tức tràn ra.
Bên trong là bánh trôi nhân đậu đỏ nấu trong nước đường đỏ, trông vừa ấm áp vừa mềm mịn.
Cậu khựng lại vài giây — không ngờ lão bản lại biết làm thứ đáng yêu như thế này.
Thật đó hả trời... anh ấy làm được món này á?
Thời Ngu mím môi, có chút khó tin, nhưng mùi hương kia lại thơm đến mức khiến cậu không kiềm được.
Cậu cầm điện thoại, gõ mấy chữ:
"Nhận được rồi."
"Tôi nếm thử nhé."
Bên kia, Tang Hoài Ngọc đang dọn dẹp phòng bếp. Nhìn thấy tin nhắn của Thời Ngu, hắn hơi nhướng mày, ánh mắt mang theo chút chờ đợi, giống như đang đợi đánh giá của đối phương.
Vài phút sau, điện thoại rung lên. Một biểu cảm cá mập lăn tròn được gửi tới, kèm dòng chữ:
"Trời ơi, ngon quá!!!"
Cậu tiếp tục gõ liên hồi:
"Đường đỏ này với loại tôi mua ở siêu thị hoàn toàn khác nhau luôn. Uống xong thấy mấy cái trước như hàng giả vậy."
"Còn bánh trôi nhân đậu cũng ngon cực, mềm dẻo mà không ngấy."
"Dạo này tôi đặc biệt thích đồ ngọt, món này hợp vị quá trời."
Giọng điệu phấn khích đến mức gần như tràn ra khỏi màn hình.
Tang Hoài Ngọc nhìn thấy mà khẽ cười. Hắn bỗng thấy việc tự tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693060/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.