Thủy Tiên vừa nghe Vũ Tiểu Vũ nói thì thần tình liền trở nên kinh ngạc, nàng cũng lờ mờ đoán ra được Vũ Tiểu Vũ chắc đã cảm nhận được gì đó rồi nên thở dài, đầu nàng tựa vào lồng ngực của hắn còn bàn tay nhở lại vòng ra đằng sau hắn, Vũ Tiểu Vũ cũng biết ý hai tay đang ôm nàng lại tăng thêm chút lực:
“Ngài biết Phùng Chí Khanh chứ..! Hắn là kẻ đã tự động rời khỏi lôi đài khi thi đấu cùng với Thiếp, khi ấy Ngài cũng có mặt mà đúng không?”
Vũ Tiểu Vũ gật đầu, thần tình có chút không hiểu nói:
“Đúng..! Hôm đó ta có gặp qua hắn! Nhưng chuyện này và chuyện nàng bảo ta bỏ cuộc cùng hắn có liên quan đến nhau sao?”
“Đúng vậy! Có một chút liên quan đến hắn” Nàng dừng lại một chút, trên khuôn mặt có chút cảm giác bồi hồi tựa như nhớ lại gì đó, rồi nói tiếp, Vũ Tiểu Vũ ở bên cạnh cũng không lên tiếng mà chỉ yên lặng đợi nàng bày tỏ:
“Để cho Ngày hiểu rõ thì Thiếp sẽ bắt đầu kể từ những năm mà Thiếp và hắn mới gặp nhau, lúc đó hai người bọn thiếp đều là cùng một lúc bước vào Thái Sơ Tông, khi đó thiếp hãy còn là một cô bé ngốc nghếch chỉ mới năm sáu tuổi được Tông Chủ nhặt về từ một ngôi làng vừa bị Yêu Thú càn quét.
Ngày đó Tông Chủ thấy Thiếp có tư chất tốt liền thu nhận vào Thái Sơ Tông làm đệ tử ngoại môn. Cũng vào năm đó, Phùng Chí Khanh thông qua khảo thí bước vào Tông Môn và hiển nhiên hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-mong/777686/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.