“Tông Chủ! Ngài bảo ta đến không biết có chuyện gì không?”
Huỳnh Tuyệt Phách vừa bước vào động phủ của Mạnh Thiên Uy liền hỏi,
“Thất Trưởng Lão! Ngươi cứ từ từ, ngồi xuống uống chén trà đi đã!” Mạnh Thiên vừa nói vừa mời Huỳnh Tuyệt Phách ngồi xuống, rồi rót một chén trà mời lão.
Huỳnh Tuyệt Phách húp một ngụm nước lại không nhịn được lên tiếng:
“Tông Chủ! Cuối cùng thì phát sinh chuyện gì mà khiến cho ngài phải đích thân gọi ta đến?”
“Người còn nhớ tình huống vừa nãy phát sinh không?” Huỳnh Tuyệt Phách có chút ngờ ngợ rồi cũng nghĩ đến chuyện khiến cho Mạnh Thiên Uy thất thố mà gật đầu, Mạnh Thiên Uy thấy vậy tiếp tục nói:
“Ta muốn khi ngươi trị thương cho vị đệ tử đó, hãy kiểm tra thật kỹ xem ngoài những biểu hiện bên ngoài thì bên trong nó có bị làm sao không?”
“Tông Chủ! Ngài ngoài nghi đều gì? Có thể nói cho ta biết không để ta dựa vào đó mà làm?” Huỳnh Tuyệt Phách nghe yêu cầu của Mạnh Thiên Uy liền hỏi,
“Cũng không có gì! Ta chỉ đề phòng bất trắc thôi, ta cảm thấy tên Phan Văn Tú kia có vấn đề!”
“Ngài hoài nghi hắn có ý đồ gì sao?”
Mạnh Thiên Uy khẽ gật đầu nói:
“Vừa nãy hắn đáp đối với ta không có bất kỳ sơ hở nào, tựa như chuyện đó là đều đang xảy ra vậy, mặc dù lịch luyện của hắn rất tốt nhưng một đệ tử đứng trước mặt một vị Tông Chủ như ta thì ít nhiều cũng phải có chút biểu hiện sợ sệt còn hắn thì quá mức tự tin không biểu lộ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-mong/777687/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.